CHƯƠNG 571: CHỤP LÉN (14)
‘‘Hút thuốc không?’’ Diệp Lăng Thiên hỏi Lưu Thượng Vinh.
‘‘Có? Một điếu, cảm ơn.’’ Lưu Thượng Vinh vội vàng gật đầu.
Diệp Lăng Thiên ném cho Lưu Thượng Vinh một điếu thuốc xong, tự mình châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: ‘‘Ông đã làm việc ở nhà Văn Vũ nhiều năm như vậy, theo lý thuyết ông cũng coi là một lão giang hồ ở thành phố A đi.’’ Diệp Lăng Thiên chậm rãi hỏi.
‘‘Xem như thế đi, tôi không phải người của Đông Hải, nhưng mà cũng lăn lộn ở thành phố A đã ba mươi năm, lúc tôi mới mười mấy tuổi đã đi theo ông chủ, sau đó làm quản gia, mỗi ngày đi theo ông ấy làm việc, phương diện làm ăn ở trong nhà, tôi đều tham dự. Cho nên nói, ở thành phố A này, mặc kệ là thế lực của bạch đạo hay hắc đạo tôi đều có chút quan hệ.’’ Lưu Thượng Vinh gật đầu nói.
‘‘Vậy tại sao ông ở nhà họ Văn lại khổ sở như vậy?’’ Diệp Lăng Thiên hỏi, đó là đạo lý rất hiển nhiên, dựa theo tin tức liên quan đến Lưu Thượng Vinh mà Trần Tuấn Lương đã báo cáo, Lưu Thượng Vinh này cũng coi là người làm lâu năm ở nhà họ Văn, mà bây giờ nhà họ Văn có tiền có thế, cho nên Lưu Thượng Vinh này hẳn phải có vị trí cao, mà bây giờ Lưu Thượng Vinh lại đang làm những chuyện này, cả ngày đi theo đằng sau Văn Vũ làm chút việc không thể lộ ra ngoài, cái này đủ để chứng minh ông ta ở nhà họ Văn không thuận lợi như thế nào.
‘‘Không có cách nào, giống như anh đã nói lúc trước, Chim chết quên ná, tôi đến Đông Hải cũng không có gì cả, lúc đi vào nhà họ Văn, khi đó ông chủ chẳng qua cũng chỉ là chủ của một công ty nhỏ, vì công ty này của nhà họ Văn tôi cũng đã phí đi rất nhiều sức lực, nhưng mà, về sau công ty phát triển lớn mạnh, cũng không cần đến loại người như tôi nữa, hơn nữa, bởi vì tôi là người của bà chủ cũ, nên bà chủ mới cũng không thích tôi, sau đó tôi cũng không làm quản gia nữa, luôn làm công việc sai vặt ở công ty, cũng may ông chủ còn niệm chút tình cũ, không đuổi tôi ra khỏi cửa, vẫn luôn để cho tôi phụ giúp cậu cả, tôi cũng có phần cơm ăn, trong công ty thì treo một cái chức danh, mỗi tháng cũng có thể có chút tiền lương.’’ Lưu Thượng Vinh nói đến đây thì thở dài.
Diệp Lăng Thiên chậm rãi hút thuốc, cuối cùng nói: ‘‘Như vậy đi, ông cứ làm tốt những gì mà tôi đã sắp xếp cho ông, sau khi làm xong nếu như ông cảm thấy ông không thể tiếp tục chờ đợi ở nhà họ Văn được nữa, có thể tới tìm tôi. Ông cứ yên tâm, giúp tôi làm việc, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu. Chỉ cần ông làm theo những gì tôi nói, sau khi làm xong, tôi cho ông một tỷ rưỡi, đến lúc đó ông cứ đến chỗ tôi lĩnh tiền là được rồi. Về phần ông có muốn theo tôi làm việc hay không, đến lúc đó tự ông quyết định.’’
Lưu Thượng Vinh kinh ngạc nhìn Diệp Lăng Thiên, ông ta thật sự không thể tin được những lời này là Diệp Lăng Thiên nói ra được.
‘‘Làm sao? Cảm thấy tôi đang lừa ông sao? Nếu ông nguyện ý nghe lời tôi, cũng có năng lực đến giúp tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không đối xử tệ bạc với ông. Nếu như ngược lại, ông không nghe lời thì hậu quả cũng khó lường. Những chuyện sau này thì để sau này rồi nói đi. Bây giờ chúng ta chờ ở chỗ này, chờ anh em của tôi đến, nếu như cậu ta làm xong chuyện ở bên kia, thì tất cả đều dễ nói, nếu như không làm thỏa đáng, ông vẫn nên suy tính một chút xem mạng mình còn giữ được lâu nữa hay không.’’
Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói. Thật ra thì anh cũng không có nhiều thù oán gì với Lưu Thượng Vinh, Lưu Thượng Vinh giống như ông ta đã nói như vậy, ông ta chỉ thay người ta làm việc, người mà Diệp Lăng Thiên hận chính là Văn Vũ, là Trương Văn Quân. Trương Văn Quân vì tiền mà trêu đùa tình cảm của Diệp Sương, còn làm ra chuyện hèn hạ như vậy, vậy thì Văn Vũ càng không cần phải nói.
Diệp Lăng Thiên không biết hứng thú đến từ nơi nào, vậy mà lại trò chuyện với Lưu Thượng Vinh hơn một giờ, thông qua lần nói chuyện phiếm này, anh cũng đưa ra được một kết luận, Lưu Thượng Vinh này quả thật là một người rất thông minh, hơn nữa, kinh nghiệm lão làng, dù sao, như ông ta đã nói tới, ông ta đã sờ soạng lần mò ở thành phố A đã hơn hai mươi năm, hơn nữa còn sống hỗn loạn ở mọi tầng lớp, chính mình chỉ là người sinh hoạt ở tầng lớp thấp, nhưng cũng thường xuyên trà trộn vào tầng lớp trên, loại người này chính là người mà Diệp Lăng Thiên cần nhất, bởi vì, công ty của anh hoặc nói bên cạnh anh, cần nhất chính là dạng người như vậy, một người có kinh nghiệm lão làng có thể giúp anh xử lý rất nhiều chuyện.
Hơn hai giờ sau, Trần Tuấn Lương đi lên trên núi.
‘‘Mọi chuyện thế nào rồi?’’ Diệp Lăng Thiên hỏi.
‘‘Tất cả đã được giải quyết, không có khó khăn gì, chỉ là một đứa bé thôi, nhìn thấy em đi vào, em còn chưa ra tay đã trực tiếp dọa cho cậu ta tiểu ra quần.’’ Trần Tuấn Lương cười nói.
‘‘Đồ vật đã bị tiêu hủy chưa?’’
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!