Chương 729: Nhiệm vụ bí mật (7)
“Chuyện này… anh ơi, sao em cứ cảm thấy giống như là hai đứa bọn em đuổi anh ra khỏi nhà vậy đó.” Hốc mắt của Diệp Sương đỏ lên.
“Đồ ngốc, em cũng đã lớn rồi, em nên có gia đình của mình, cho nên tách ra với anh trai cũng là chuyện đương nhiên thôi. Nhưng mà những lời này em cũng đừng có nói với Trần Tuấn Lương nha, em cứ trực tiếp nói cho cậu ta biết là anh có mua một ngôi biệt thự ở bên ngoài, anh không có ở căn nhà này nữa, em cứ nói là trước khi hai đứa kết hôn thì có thể ở đây, sau này lại mua nhà hoặc là nói để cậu ta mua căn nhà này từ tay anh với một cái giá thấp để hai đứa ở, những cái khác em không cần phải nói đâu, có biết chưa hả?”
“Anh, em biết rồi, cảm ơn anh.”
“Cảm ơn cái gì chứ, anh chỉ có một đứa em gái là em thôi, anh không lo lắng cho em thì phải lo lắng cho ai đây?” Diệp Lăng Thiên lại cười nói.
Đúng lúc này ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Diệp Lăng Thiên có chút kỳ quái, anh ngẩn người nói: “Em đi mở cửa đi, chắc có lẽ là Trần Tuấn Lương đó.”
“Anh ấy đâu có nói với em là anh ấy muốn đến đây chứ, lúc này tới đây để làm gì?” Diệp Sương nửa tin nửa ngờ đi ra mở cửa, trong lòng của Diệp Lăng Thiên có chút nặng nề, nguyên nhân nặng nề cũng là bởi vì Diệp Sương muốn rời khỏi.
“Diệp Sương, anh của em đâu rồi?” Diệp Lăng Thiên nghe thấy một giọng phụ nữ quen thuộc.
Diệp Lăng Thiên nghe thấy cái này thì đứng dậy đi tới.
“Anh ơi, là…” Diệp Sương kêu anh cả nửa ngày cũng không nói ra được cái tên.
Bởi vì cô ấy biết người phụ nữ này, nhưng mà vẫn không biết tên của người phụ nữ này, lại không biết mình phải xưng hô với người phụ nữ này như thế nào.
Diệp Lăng Thiên đi tới cửa thì nhìn thấy quả nhiên là Bọ Cạp, hơn nữa sau lưng của Bọ Cạp còn có hai người đàn ông đang đứng đó, hai người đàn ông này đều có làn da ngăm đen, một người đeo một cái ba lô lớn ở đằng sau lưng. Hai người nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì đột nhiên đứng nghiêm, sau đó lại chào Diệp Lăng Thiên theo tiêu chuẩn quân đội, gọi một tiếng: “Độc Lang.” Hơn nữa, Diệp Lăng Thiên có thể nhìn thấy được nước mắt chuyển động trong mắt của hai người bọn họ.
Mà lúc Diệp Lăng Thiên nhìn thấy hai người này, nước mắt của anh cũng dâng trào, cả nửa ngày nói không nên lời, chỉ còn lại có Diệp Sương không hiểu cho lắm mà nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mặt.
“Diệp Sương, không còn sớm nữa, em về phòng ngủ trước đi.” Diệp Lăng Thiên nói với Diệp Sương.
Diệp Sương rất kinh ngạc, nhưng mà cuối cùng vẫn gật gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đi vào trong phòng ngủ của mình.
“Hầu Tử, lão Ưng, mau vào trong đi.” Đợi sau khi Diệp Sương đi vào rồi, Diệp Lăng Thiên mới gọi hai người đó vào nhà, nhìn một chút, Diệp Lăng Thiên nói với ba người bọn họ: “Nào, đi vào phòng với tôi, đi vào phòng tôi rồi nói.”
Diệp Lăng Thiên trực tiếp nói là đi vào phòng của anh, mấy người bọn họ đi đến ban công trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
“Người anh em.” Sau khi Diệp Lăng Thiên đi vào thì trực tiếp đưa tay ôm hai người bọn họ một lát, hai bên vỗ vỗ vai nhau, tình cảm của ba người đàn ông đều ẩn chứa trong một cái ôm này.
“Độc Lang, bọn em thật sự không ngờ tới là còn có thể sống sót được nhìn thấy anh, càng không ngờ tới là chúng em còn có cơ hội đi theo anh lần nữa.” Hầu Tử kích động nói.
“Được rồi, chúng ta không cần nói những chuyện này nữa, Bọ Cạp, ra ngoài rót vài ly trà vào đây.” Diệp Lăng Thiên nói với Bọ Cạp.
“Tại sao lại là em, lần nào cũng sai bảo em, đây là nhà của anh chứ đâu phải nhà của em đâu.” Bọ Cạp vô cùng bất mãn nói, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài châm trà.
“Số 1 đã nói là sẽ phái hai người đến giúp tôi, nhưng mà tôi không ngờ đến lại là hai người các cậu.” Diệp Lăng Thiên đưa cho mỗi người một điếu thuốc rồi lại nói.
“Cũng chỉ có thể phái hai đứa bọn em đến đây thôi, Độc Lang, có lẽ là anh không biết, hiện tại những binh lính cũ trong đội của chúng ta cũng chỉ còn lại có em cùng với lão Ưng.” Hầu Tử chậm rãi nói.
“Cái gì? Những người trước kia cũng chỉ còn lại có hai người các cậu?” Diệp Lăng Thiên mở to mắt.
Hai người bọn họ nghiêm túc gật đầu.
Diệp Lăng Thiên hiểu ý tứ của cái gì gọi là chỉ còn lại có hai người, đây cũng chính là nói tất cả mọi người đều đã hy sinh.
Nghe đến đó, Diệp Lăng Thiên im lặng, trong đầu hiện ra từng gương mặt, ngồi ở trên ghế hút từng hơi thuốc.
“Có trà rồi này, uống trà đi.” Lúc này, Bọ Cạp lại bưng trà tới.
Diệp Lăng Thiên vẫn luôn im lặng không nói lời nào, Diệp Lăng Thiên không nói lời nào, mấy người còn lại cũng không dám nói chuyện, cứ đứng trước mặt của Diệp Lăng Thiên như thế, bao gồm cả Bọ Cạp.
Một lúc lâu sau, Diệp Lăng Thiên mới khôi phục tinh thần, nhìn mấy người đứng trước mặt mình không nhúc nhích, anh vội vàng nói: “Đứng đó làm gì vậy, ngồi xuống đi, bỏ balo xuống, đây là nhà của tôi, cũng không phải là người ngoài, đều ngồi xuống hết đi, các cậu phải nhớ kỹ là từ đây về sau các cậu và tôi không phải là quân nhân nữa, chúng ta đều là người bình thường, cho nên cũng không cần phải có nhiều quy cũ như vậy đâu, ngồi xuống đi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!