Hứa Thanh Khê cũng không biết suy nghĩ trong lòng anh, thấy sắc mặt anh bỗng nhiên trầm xuống, ấn đường cô nhíu lại, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Thằng nhãi này làm sao lại ù ù cạc cạc mà mất hứng thế nhỉ.
Cô cẩn thận nhớ lại lời đối thoại ban nãy, cũng đâu có chỗ nào chọc đến anh đâu, nhất thời cảm thấy người này đúng là nắng mưa thất thường.
Cô chép chép miệng, cũng không để ý tới bản phê duyệt mà anh đã để ngăn nắp trên bàn.
Bộ dáng dễ dãi và hờ hững mà anh chưa từng biết đến này, càng làm cho Quân Nhật Đình bực mình.
Cứ như vậy, một người giận dỗi, một người bực bội, trải qua một đêm yên ổn không có chuyện gì với nhau.
Hai ngày kế tiếp, mặc dù Hứa Thanh Khê không đi nhờ Quân Nhật Đình giúp đỡ, nhưng cô vẫn giữ chuyện đó ở trong lòng.
Nói cho cùng thì mạng sống của mẹ cũng nằm ở trên người Hứa Hải Minh.
Thế mà hai ngày đã trôi qua, cũng không thấy Hứa Hải Minh tới thúc giục, cô nhất thời thả lỏng đi không ít.
Nếu như chuyện đó đúng như Hứa Hải Minh nói, vô cùng nghiêm trọng, chỉ sợ đã sớm có điện thoại gọi tới trước một ngày để uy hiếp và thúc giục rồi.
Nhưng bây giờ đã suốt hai ngày rồi cũng chưa tìm cô, có lẽ chuyện cũng không nghiêm trọng đến thế.
Cô nghĩ đến đây, liền không để ý đến chuyện này lắm nữa.
Nhưng mà lại không biết, Hứa Hải Minh bên kia cứ chờ tin của cô suốt.
Ông ta tưởng rằng cứ dùng bà Huỳnh Mai, thì Hứa Thanh Khê chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này rất nhanh.
Dù sao trước kia đều là như vậy.
Nhưng ai biết lần này ông ta đợi trái đợi phải, cũng không đợi được tin tốt từ Hứa Thanh Khê, ngược lại tình hình của công ty càng nghiêm trọng hơn.
"Chủ tịch, phòng kế hoạch vừa sang đây báo cáo, bởi vì phần tài chính chuẩn bị của chúng ta đã lâu lắm rồi không đưa ra, mấy cái dự án hợp tác trước đó toàn bộ đều bị chuyển cho đơn vị của công ty khác rồi ạ."
Vẻ mặt trợ lý xanh xao đi vào báo cáo, khi nói xong càng không dám nhìn Hứa Hải Minh.
Hứa Hải Minh nhìn bộ dạng cụp mắt của cậu ta thì cơn tức giận không thể nén được nữa.
Sao lại thế này? Không phải đã bảo cậu nói với bọn họ chỉ cần chờ thêm vài ngày, tiền vốn sẽ đến sao."
Trợ lý bị quát mắng vô tội vạ.
Cậu ta nghĩ đến tin tức khác còn chưa nói, bèn bất chấp khó khăn nói: "Những điều này tôi đều nói hết rồi ạ, thế nhưng bọn họ không muốn đợi, hơn nữa không chỉ là những dự án chưa được ký kết, ngay cả mấy cái dự án mà công ty chúng ta đã hợp tác và đang vận hành, cũng có ý muốn làm trái hợp đồng, chuyển giao dự án cho người khác.
Để đỡ tránh bị thất bại trong tay chúng ta."
Hứa Hải Minh nghe xong lời này, tức giận đến mức toàn thân run lên.
Cứ như vậy, công ty sớm muộn gì cũng phải phá sản.
Ông ta ép buộc bản thân bình tĩnh lại, hít vào một hơi thật mạnh, nhìn người Trợ lý đang thận trọng ở trước mặt: "Cậu đi trấn an những đối tác đó hết mức có thể, với lại nói cho bọn họ nghe, dự án ở trong tay chúng ta tuyệt đối sẽ không thất bại, còn lời nhắn lại về công ty của nhà họ Hứa, nó sẽ bị phá giải trong vài ngày tới, để bọn họ đừng tin lời nói ở bên ngoài kia."
Trợ lý nhận lời phân phó, lập tức chạy đi làm.
Cùng với sự rời đi của cậu ta, Hứa Hải Minh cũng không nhàn rỗi.
Ông ta lấy cái chìa khóa xe ở trên bàn, xuống lầu dự định tự mình đi tìm Hứa Thanh Khê hỏi thăm tiến triển công việc.
Hứa Thanh Khê bên này, vốn là không định đi đến cuộc hẹn.
Nhưng Hứa Hải Minh xảo quyệt như thế, sớm đã đoán được cô sẽ không đến, bởi vậy ông ta ném lại một câu đầy hung ác, khiến Hứa Thanh Khê không thể không đi gặp ông ta.
"Hai ngày trước giao chuyện cho mày xử lý, làm được cái gì rồi?"
Hứa Hải Minh trông thấy Hứa Thanh Khê lập tức vội vã truy hỏi.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột kia của ông ta, trong mắt đầy sự không kiên nhẫn.
"Tôi còn chưa nói."
Cô nói thẳng khiến Hứa Hải Minh mở to hai mắt nhìn cô, càng khó nén cơn giận dữ.
"Mày chưa nói? Tại sao lại không nói? Mày có biết bây giờ công ty nhà họ Hứa có bao nhiêu tổn thất hay không?"
Hứa Thanh Khê nghe ông ta quát đến chói cả tai, mím môi nói: "Tôi không biết, cũng không muốn biết, hơn nữa chuyện này, tôi sẽ không làm.
bởi vì trước đây ông cứ nói đi nói lại, bây giờ người nhà họ Quân vô cùng bất mãn với tôi.
Nếu như ông còn muốn sau này Hứa Thanh Tuệ trở về nhà họ Quân có được ngày lành tháng tốt, thì tốt nhất đừng có ép tôi."
Hứa Hải Minh bị cô nói đến mức tiếp tục đốt lên lửa giận.
"À, đây là mày uy hiếp tao?"
Ông ta cười khẩy nhìn Hứa Thanh Khê, trong mắt đầy ý lạnh.
"Đừng nghĩ lấy Thanh Tuệ ra uy hiếp tao, mày phải biết rằng Thanh Tuệ còn xuất sắc hơn mày gấp trăm lần, tao tin con bé có thể xử lý tốt quan hệ với nhà họ Quân."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế, cô ngầm giễu cợt một tiếng.
Trong lúc cô định mỉa mai, thì lời nói kế tiếp của Hứa Hải Minh làm cô nổi cơn thịnh nộ không thôi.
"Chuyện lần này, tao không cần mày lấy cái lý do gì, mày không làm cũng phải làm, trừ phi mày không cần mạng của mẹ mày nữa!"
"Hứa Hải Minh!"
Hứa Thanh Khê phẫn nộ trừng mắt nhìn ông ta.
Hứa Hải Minh cơ bản không để vào trong lòng, ông ta lạnh lùng bình tĩnh nói: "Mày nên hiểu rõ, mày mãi mãi không có tư cách thương lượng với tao, chỉ cần tao ra lệnh một tiếng, nói không cứu mẹ của mày, thì cả cuộc đời này của mày nhất định sẽ không thể gặp lại bà ta nữa!"
Hứa Thanh Khê bị ông ta uy hiếp đến toàn thân run run, nắm đấm cuộn chặt hết mức.
"Ông có còn nhân tính hay không hả?"
Cô lớn tiếng chất vấn, khóe miệng Hứa Hải Minh nhếch lên đầy chế nhạo.
Hứa Thanh Khê tức giận đến cực điểm: "Hứa Hải Minh, ông thật là hèn hạ, lợi dụng một người rất yếu lại nhiều bệnh, tốt xấu gì bà ấy cũng là vợ trước của ông!"
"Cũng chỉ là vợ trước mà thôi."
Hứa Hải Minh khinh thường nói.
Ánh mắt khinh thường kia khiến cả người Hứa Thanh Khê cứng đờ, hơi lạnh từ lòng bàn chân lan ra toàn thân.
Giờ phút này cô mới chính thức nhìn rõ người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu bạc tình phụ nghĩa.
Hoặc là nói, ngay từ ban đầu, ông ta đã quy định sẵn địa vị của mẹ con bọn họ rồi, bọn họ chính là một quân cờ trên tay ông ta.
Mà sau khi cô đồng ý cái giao dịch đấy, sẽ không còn một chút năng lực phản kháng nào.
Bởi vì từ đầu đến cuối, nhược điểm của cô đã bị người đàn ông này cầm và nhào nặn trên tay.
Cũng bởi vì vậy, mà Hứa Thanh Khê không thể thỏa hiệp lần thứ hai.
Cô trở về nhà họ Quân với sắc mặt vô cùng khó coi, nghĩ đến lời nói rõ của Hứa Hải Minh, tâm tình hỏng bét đến nỗi cơm cũng ăn không vào, nhốt mình trong phòng, tự hỏi phải mở miệng nói với Quân Nhật Đình như thế nào.
Nhưng mà cho dù cô nghĩ như thế nào, đều hiểu rõ, chỉ cần lời đó vừa thốt ra, chắc chắn sẽ làm cho Quân Nhật Đình phiền chán hơn thôi.
Mà không nói thì cũng không được, trong lúc nhất thời, cô lâm vào tình trạng tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Trong lòng sốt ruột không dứt.
Cũng không biết có phải bởi vì cảm xúc chấn động quá lớn hay không, hay là do chưa ăn cơm, mà dạ dày cô đột nhiên đau nhức.
Mà vào lúc này, Quản gia đến thông báo Quân Nhật Đình đã trở về.
"Tôi biết rồi."
Ấn đường của cô nhíu lại, cố nén sự khó chịu mà đi ra khỏi phòng rồi tới phòng khách.
Đi theo Quân Nhật Đình vào nhà, cô ra vẻ không có việc gì mà tiếp đón: "Đã trở về rồi à?"
Đôi mắt Quân Nhật Đình thâm trầm nhìn cô một cái, chẳng nói năng gì mà gật đầu, nghĩ sẽ lên lầu.
Hứa Thanh Khê thấy thế, vội vàng theo cùng, cô cắn răng nói: "À ừm, Quân Nhật Đình, anh có thể cho tôi chút thời gian được không? Tôi có lời muốn nói với anh."
Quân Nhật Đình nghe vậy, bước chân bỗng chậm lại.
Anh xoay người híp mắt đánh giá Hứa Thanh Khê, ánh sáng lấp lánh trong mắt hiện lên.
"Tới phòng sách."
Dứt lời, anh đi chậm tới phòng sách trước.
Hứa Thanh Khê thấy bóng dáng anh rời đi, vội vàng đuổi theo tới.
Dọc theo đường đi, cô đã vô cùng thấp thỏm, lại không hề biết trong lòng Quân Nhật Đình đã sớm đoán được cô muốn nói cái gì rồi.
Tuy rằng ngày đó cô chưa nói, nhưng mà trong lòng anh đã nắm rõ, cô sớm muộn gì cũng sẽ tìm anh để nói việc này.
Dù sao bây giờ người có thể giúp được công ty nhà họ Hứa chỉ có anh.
Một lúc sau, đã tới phòng sách.
Quân Nhật Đình ngồi vào bàn làm việc, anh dò hỏi: "Nói đi, chuyện gì?"
Hứa Thanh Khê thấy thế, hạ quyết tâm, nói thẳng: "Anh có thể điều động chút vốn cho công ty nhà họ Hứa quay vòng được không?".