Vì vậy, bữa sáng này có thể nói là bữa ăn đầu tiên bà Kim Hồng phải nén giận mà ăn từ khi gả vào nhà họ Quân đến giờ.
Nếu không phải ông cụ còn ở đây, bà ta rất muốn rời khỏi bữa tiệc ngay bây giờ, chạy về phòng mình gọi điện thoại cho Bác sĩ Lê.
Bà ta muốn hỏi rốt cuộc chuyện này là thế nào, vì sao kết quả lại không giống với mong muốn của bà ta.
Đáng tiếc, bà ta không thể.
Bà ta buồn phiền ngồi trên bàn cơm, nghe ông cụ nói chuyện với Hứa Thanh Khê.
"Thanh Tuệ, nếu thân thể con không có vấn đề, ông đợi tin mừng của con nhé."
Hứa Thanh Khê cười mỉa, không biết trả lời như thế nào, nhìn Quân Nhật Đình xin giúp đỡ.
Quân Nhật Đình nhận được ánh mắt của cô, lau khóe miệng lại cười nói: “Ông nội, chuyện này không thể gấp được, con đã hỏi Bác sĩ rồi, có con hay không là do duyên phận, ông càng mong, nó càng không đến, ngược lại là nếu ông không để ý, thì nó đã đến rồi."
Ông Hai Phong nghe nói như thế, cũng hiểu được đạo lí này.
"Được được, ông không hỏi nữa, nhưng mà mấy đứa cũng đừng không quan tâm đến nhé, ông chờ được mà."
Ông dứt lời liền không đụng đến đề tài này nữa, ba người đàn ông tán gẫu chuyện của công ty.
Hứa Thanh Khê nghe bọn họ nói chuyện, nghĩ đến câu trả lời vừa nãy của Quân Nhật Đình, khóe miệng hơi nhếch lên.
Cũng không biết tên đàn ông này hỏi bác sĩ khi nào, cô cũng chưa từng nghe nói tới đạo lí nào như vậy, nhất định là anh ngụy biện.
Ừ, nhất định là vậy.
Đối lập với cảnh hòa hợp của bọn họ, bà Kim Hồng và Quân Phong Lan ăn bữa sáng mà như nhai sáp nến.
Cũng may, không bao lâu, bọn họ đã ăn xong bữa sáng giày vò này.
Bà Kim Hồng chờ mọi người rời khỏi đó hết, rồi lập tức chạy vào phòng gọi điện thoại cho bệnh viện.
"Bà Lê, chuyện này phải làm sao bây giờ? Vì sao bản báo cáo đến tay tôi lại không bị đổi?"
Bà Lê đột nhiên nghe tiếng quát lớn, nhất thời không kịp phản ứng được.
Sau đó đợi bà ta bình tĩnh trở lại, nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, cố nén bất mãn trong lòng, giải thích nói: "Sao lại không? Tối hôm qua tôi đã để nó vào trong tập bệnh án rồi mà."
Bà Kim Hồng hừ lạnh: "Nhưng bản báo cáo đến tay tôi lại không bị đổi."
Bà Lê nhíu mày, đã suy đoán ra gì đó.
"Chẳng lẽ lại bị người khác tráo đổi nữa?"
Bà Kim Hồng nghe nói như thế, lông mày nhíu chặt.
Bọn họ làm việc này rất cẩn thận, kín đáo, không người nào có thể biết được!
Bà nhớ tới hôm qua lúc bà gọi điện thoại, Hứa Thanh Khê bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng.
Chẳng lẽ người phụ nữ kia đã nghe được.
Bà ta suy đoán, rồi lại lắc đầu.
Nếu như người phụ nữ kia đã sớm biết, hẳn là vừa rồi cũng không khẩn trương như vậy.
Theo bà ta thấy, đây không phải là giả bộ, mà là lo lắng thật.
Nghĩ vậy, bà ta cảm thấy có lẽ bà Lê đang biện minh cho sự thất bại của mình.
Trong nhất thời, bà ta tức giận không thôi, tức giận đến mức toàn thân phát run.
Thật sự là không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Kế hoạch đang tốt đẹp, đã bị người đàn bà này làm hỏng.
"Dù là bị đổi, đó cũng là vấn đề của bà, tôi mặc kệ, do bà mà chuyện này mới đổ bể thành ra như vậy, tự bà đi nói với Gia Nghi đi!"
Bà ta nói xong, cũng không đợi bà Lê trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê rời khỏi đó, theo sau Quân Nhật Đình, một mình ngồi ở bàn làm việc nhớ lại chuyện ban sáng.
Theo như thái độ của bà Kim Hồng, cô có thể đoán được tờ báo cáo kết quả kiểm tra hẳn là bị người ta đánh tráo.
Về phần là ai, đáp án không cần nói cũng biết, ngoại trừ Hứa Hải Minh cô không nghĩ đến ai khác nữa.
Mà sự thật cũng đúng là như thế.
Tối hôm qua, bà Lê lấy bản báo cáo kết quả kiểm tra giả đã chuẩn bị sẵn nhét vào tập hồ sơ bệnh án, nhưng mà Hứa Hải Minh lại bảo Trợ lý mua chuộc Y tá trong bệnh viện, tráo lại như lúc đầu.
Sau đó, bà Lê không muốn đi kiểm tra lại, đưa qua đó luôn, rồi xảy ra chuyện phía sau.
Tuy Hứa Thanh Khê không biết tình huống cụ thể, nhưng cũng có thể đoán được, nhịn không được bật cười nói: "Thật sự là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo."
Đang nói, cô nhớ tới ngày hôm qua Hứa Hải Minh đồng ý chuyện của cô, liền gọi qua xác nhận một phen.
"Chuyện gì?"
Một lát sau, trong điện thoại vang lên giọng nói lạnh lẽo của Hứa Hải Minh.
Hứa Thanh Khê đã quen rồi, không thèm để ý mà hỏi: "Ngày hôm qua ông đồng ý cho tôi gặp mẹ đấy, ông định sắp xếp thế nào?"
Đáy mắt Hứa Hải Minh có chút không kiên nhẫn.
"Nếu bây giờ rảnh thì qua đó luôn đi, tao sẽ nói cho bên bệnh viện trước.
"
Vừa dứt lời, ông ta liền cúp điện thoại.
Hứa Thanh Khê nhìn cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình điện thoại, khóe miệng nhếch lên vẻ châm chọc.
Cô cũng không giận dỗi, dù sao cô đã sớm biết, mẹ con bọn họ trong mắt Hứa Hải Minh luôn không tốt đẹp gì.
Cô tạm thời vứt chuyện không vui này sang một bên, đứng dậy sửa soạn lại bản thân, sau đó đi về phía bệnh viện.
Cùng lúc đó, Lâm Gia Nghi cũng nhận được cuộc gọi của bà Lê.
"Mợ, làm sao vậy ạ?"
Cô ta ngoan ngoãn hỏi thăm, bà Lê nghe được, áy náy đáp lời.
"Gia Nghi, thì là, chuyện con nhờ mợ xử lí ấy, hỏng rồi."
Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Nếu không phải cô ta có khả năng tự chủ tốt, còn nhớ rõ người đang nói chuyện điện thoại là trưởng bối của cô ta, sợ là cô đã sớm bùng nổ.
Chỉ thấy cô ta hít sâu một hơi, cắn răng hỏi: "Rốt cuộc chuyện là thế nào? Sao lại hỏng được?"
Bà Lê không nhận ra sự nhẫn nhịn trong lời nói của cô ta, áy náy kể hết mọi chuyện.
"Mợ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Rõ ràng mợ đã tráo đổi tờ báo cáo kết quả, vậy mà đưa đến nhà họ Quân lại trở thành bình thường."
Lâm Gia Nghi nghe hết mọi chuyện, trong lòng phản ứng.
Nếu như mợ đã bỏ tờ giả vào rồi, vậy nhất định là có người thay đổi bằng tờ khác rồi.
Nghĩ như thế, cô ta lại nghĩ tới một vấn đề khác.
"Mợ, lúc mợ sai người đưa báo cáo giả qua đó có kiểm tra lại không?"
"À, lúc đó bận quá nên mợ quên mất."
Bà Lê nói đến cuối, càng chột dạ hơn.
Mà Lâm Gia Nghi thì đã tức đến độ không nói được gì.
Cô ta sợ bản thân sẽ bùng nổ, hình tượng ngoan ngoãn trong lòng các bậc trưởng bối sẽ sụp đổ nên cố nén cơn giận, kéo khóe miệng nói: "Được rồi, ban đầu chuyện này con đã thấy không ổn rồi, rõ ràng là không nên tiếp tục nữa, nếu đã hỏng rồi, coi như chưa làm qua, mợ cũng không nên suy nghĩ nhiều, con còn có việc phải làm nữa, con cúp máy trước nhé."
Dứt lời, cô ta cũng không cho bà Lê cơ hội trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
"Vô dụng!”
Vừa cúp máy, cô ta liền nghiến răng nghiến lợi quát lớn vào chiếc điện thoại.
Kế hoạch tuyệt như vậy lại bị bà ta phá hỏng, thậm chí còn có khả năng đã bị Hứa Thanh Khê biết được kế hoạch.
Đúng vậy, trong lòng cô ta, người có thể tráo đổi báo cáo kết quả, ngoại trừ Hứa Thanh Khê hoặc nhà họ Hứa, thì không có ai nữa.
Nếu dưới mí mắt của bọn họ mà động đến hai người này, thì chỉ sợ sau này muốn tính kế họ còn khó khăn hơn nữa!
Cô ta đang suy nghĩ, thì người giúp việc dẫn Trợ lý của bố Lâm vội vàng vào vườn hoa.
“Cô cả, lúc trước cô bảo tôi theo dõi Hứa Thanh Tuệ, giờ đã phát hiện ra vài thứ rồi."
Lâm Gia Nghi nghe nói như thế, lập tức lấy lại tinh thần hỏi thăm: “Hả? Phát hiện ra cái gì rồi?"
"Cấp dưới phát hiện Hứa Thanh Tuệ lén lút đến bệnh viện, hình như là đi gặp người nào đó, làm việc rất cẩn thận.
".