Thanh Khê nghe xong liền yêu cầu Khánh Vy quay trở lại làm việc còn cô đích thân đẩy cửa đi vào văn phòng.
Trong phòng có một thiếu nữ trạc tuổi hai mươi đang ngồi vô cùng kiêu ngạo trên ghế văn phòng, nhìn bản thảo của cô tỏ ra rất đắc ý.
Hứa Thanh Khê cau mày nhìn cô ta.
Cô gái kia lúc này cũng đã phát hiện ra sự có mặt của cô, đặt bản vẽ trên tay xuống nhìn sang.
Vừa liếc qua Thanh Khê, một tia ghen tị thoáng qua trong mắt cô ta.
Bởi vì cô ta thấy rằng Hứa Thanh Khê trông xinh đẹp hơn cô ta.
Hứa Thanh Khê không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì, vì vậy cô kìm nén sự bất mãn trong lòng, lên tiếng chào hỏi: “Cô là Tạ Minh Phượng phải không? Tên tôi là Hứa Thanh Tuệ, tôi là Giám đốc của ZARY.”
Sau khi nghe Hứa Thanh Khê nói, trong mắt Tạ Minh Phượng lóe lên vẻ khinh thường.
Cô ta đứng dậy, nhìn Hứa Thanh Khê với vẻ trịch thượng, môi khẽ nhếch nói:
“Cô có phải là nhà thiết kế thời trang Hứa Thanh Tuệ do anh Lê Việt Hoàng giới thiệu?”
Hứa Thanh Khê cũng nhận ra sự khinh thường trong lời nói.
Cô có thể cảm thấy sự thù địch rõ ràng của cô gái kia đối với mình, nhưng cô cảm thấy rất khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên họ gặp nhau, vậy thái độ thù địch của cô gái này đối với cô đến từ đâu?
Cô khẽ nhíu mày nhưng cũng không đoán ra được nên chỉ có thể tạm gạt đi, gật đầu đáp lại câu hỏi vừa rồi của cô.
Tạ Minh Phượng thoáng bĩu môi nhìn Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê không muốn để ý tới thái độ của cô ta, đưa mắt nhìn lên bàn, phát hiện bản thảo thiết kế của cô đã bị người phụ nữ lật lại, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác tức giận.
Chỉ là cô gái vừa mới đến này là do đối tác cử đến nên cô không thể nào có một lời trách mắng.
Điều tối kỵ nhất trong giới designer chính là người khác sử dụng thiết kế của mình một cách tùy tiện.
Tạ Minh Phượng cũng nhận ra sự không hài lòng trên gương mặt Thanh Khê.
Cô ta liếc nhìn bản thảo thiết kế khi nãy mình mở ra trên mặt bàn, trong lòng liền hiểu sự khó chịu của Thanh Khê do đâu mà ra.
Nhưng nét mặt cô ta lại không hề có chút ngượng ngùng nào, ngược lại còn rất bình tĩnh.
“Ồ, lúc nãy trong lúc chờ đợi tôi thấy buồn chán nên mới mở ra xem.” Tạ Minh Phượng giải thích.
Nói xong, cô ta nhìn Hứa Thanh Khê một cách nghiêm khắc và hỏi: “Nhắc mới nhớ, đây không phải là thiết kế sản phẩm của thương hiệu chúng ta đang hợp tác lần này sao?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, liền nở nụ cười trên mặt đáp: “Đúng là nó.”
Cô lạnh lùng nhìn Tạ Minh Phượng, trầm giọng nói: “Còn nữa, không có ai nói với cô Minh Phượng rằng tốt nhất không nên động vào đồ của người khác khi chưa được phép sao?”
Tạ Minh Phượng hơi nhướng mày khi nghe Hứa Thanh Khê dạy dỗ mình, ngay lập tức cười khúc khích nói:
“Thật sự không có ai nói với tôi như vậy.”
Sau đó, cô ta lại mỉm cười và nhìn Hứa Thanh Khê với vẻ tự đắc nói tiếp:
“Tôi biết cô đang nghĩ gì, nhưng cô phải biết rằng tôi cũng là giám đốc thiết kế của chi nhánh trong công ty chúng tôi, và tôi không chỉ là người đại diện thôi đâu.
Tôi rất có nhã ý khi đến làm việc với cô.”
Hứa Thanh Khê cau mày khi nghe cô ta nói.
Cô càng có cảm giác ghét cô gái này hơn.
Tạ Minh Phượng vẫn chưa chịu dừng lại, cô ta không quan tâm đến khuôn mặt khó chịu của Hứa Thanh Khê và tiếp tục:
“Thành thật mà nói, tôi đã mong chờ vào sự hợp tác giữa chúng ta trước khi đến đây.
Theo thông tin tôi được cấp trên cung cấp, người ta nói rằng cô là một nhà thiết kế tài năng.
Vừa rồi tôi đã xem qua, thật sự chưa thấy được tài năng của cô như thế nào, thiết kế cô vẽ cũng không đẹp.”
Vừa nói, cô ta vừa liếc nhìn bản thảo thiết kế trên bàn: “Đặc biệt là cô đã thêm yếu tố cổ điển vào những thiết kế này, điều này không đáp ứng được yêu cầu của chúng tôi.
Nếu cô thực sự muốn hợp tác, tôi hy vọng cô có thể thay đổi những thiết kế này.
Điều chỉnh lại một chút, nếu không tôi chỉ có thể báo cáo lên cấp trên, lần hợp tác này không thích hợp, chúng tôi nên đi tìm một đối tác khác.”
Nghe Tạ Minh Phượng nói một tràng dài, Hứa Thanh Khê không còn có thể cười được nữa.
Cô ta cũng không quan tâm đến nét mặt của cô.
Cô ta bước ra khỏi bàn làm việc, đi đến bên cạnh Hứa Thanh Khê, khinh thường nói:
“Được rồi, tôi đã nói xong tất cả những gì muốn nói.
Cô nhớ cho tôi xem bản thảo đã chỉnh sửa.
Nếu không muốn thay đổi, hãy nói trước với tôi.
Tôi có thể báo cáo với công ty để không làm mất thời gian của nhau.”
Dứt lời, cô ta bước ngang qua Hứa Thanh Khê và rời đi.
Cô ta cố tỏ ra mình là người có thể sai khiến được Thanh Khê.
.
Truyện Sắc
Hứa Thanh Khê nhìn cô ta rời đi bằng vẻ mặt căng thẳng.
Khi cánh cửa văn phòng đóng lại, cô mới quay lưng và đi đến bàn làm việc liếc mắt nhìn bản vẽ thiết kế vừa bị cô gái kia chê bai.
Rõ ràng, cô ta không phải là một đối tác dễ chịu.
Cô suy nghĩ hồi lâu rồi nhấc điện thoại nội bộ gọi cho Khánh Vy.
Lát sau, Khánh Vy gõ cửa đi vào, cung kính hỏi: “Chị Thanh Tuệ, chị tìm em ạ?”
Hứa Thanh Khê gật đầu đáp: “Em giúp chị dọn dẹp chỗ này.”
Khánh Vy gật đầu, bắt tay ngay vào công việc.
Còn Hứa Thanh Khê ngồi trên ghế và bắt đầu tìm kiếm thông tin về Tạ Minh Phượng.
Ngay sau đó cô đã thấy thông tin mình cần tìm rất cụ thể trên trang web chính thức của RC.
Có thể nói cô gái này từng đoạt rất nhiều danh hiệu.
Cô ta đã giành giải quán quân chung cuộc của một cuộc thi thiết kế ở nước ngoài vào năm 2003, và loạt trang phục quý phái bằng vải voan của cô ta cũng đứng đầu danh sách bán hàng trong một khoảng thời gian.
Nhưng trong đó không có nhiều kiểu dáng cổ điển.
RC cũng đăng rất nhiều bản vẽ thiết kế trước đây của cô ta trên trang web, tất cả đều là phong cách bùng nổ với đường nét sắc sảo có thể gây ấn tượng trong nháy mắt.
Thanh Khê phải thừa nhận rằng mặc dù cô ta rất khó chịu, nhưng cô ta có tài năng về thiết kế.
Sau khi Hứa Thanh Khê đọc xong, cô nhìn lại bản phác thảo thiết kế của mình, và đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Cô phân vân không biết có nên thay đổi theo yêu cầu của cô ta? Nhưng phân nửa mục đích của cô ta rõ ràng là đang bới lỗi.
Đang bận suy nghĩ thì điện thoại bên cạnh cô đổ chuông.
Đó là cuộc gọi của Lê Việt Hoàng.
“Chào anh Hoàng.” Thanh Khê mở lời.
“Cô Thanh Tuệ, cô đã gặp nhà thiết kế do công ty cử đến chưa?” Lê Việt Hoàng nói từ đầu dây bên kia.
Hứa Thanh Khê đáp: “Tôi đã gặp cô ấy, nhưng thái độ của cô ấy có vẻ hơi khó chịu.”
Việt Hoàng cảm thấy bất lực và đau đầu khi nghe tin này:
“Tôi cũng vừa nhận được tin từ công ty rằng nhà thiết kế được cử bên bạn là Minh Phượng, tôi cũng phần nào đoán được tình hình sẽ như vậy.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, tò mò hỏi: “Vậy anh biết tại sao cô ấy lại có ác cảm với tôi không?”
Lê Việt Hoàng xác nhận: “Đó là vì tôi.
Tôi và cô ấy có một số vấn đề.
Lúc đầu, chúng tôi cạnh tranh vị trí người đứng đầu trụ sở.
Tôi đã thắng cô ấy, và...”
Nói đến đây, anh tỏ ra khá lúng túng: “Cô ấy có chút hứng thú với tôi, nhưng tôi không biểu lộ ra ngoài, nên cô ấy không thể nhìn ra mẫu người mà tôi thích.
Vì vậy cô ấy có thể sẽ đặc biệt nhắm vào cô.”
Nghe xong, Hứa Thanh Khê thoáng chết lặng.
Cô được coi như một đối thủ tưởng tượng của cô ta.
“Chà, nếu anh nói vậy, tôi sẽ rộng lượng hơn và không chấp với cô ấy.” Thanh Khê nhã nhặn đáp.
Lệ Việt Hoàng tỏ vẻ hài lòng: “Tôi tin là cô có thể xử lý được.
Dù sao thì cô cũng có thể đối phó với tình hình khi thời cơ đến.
Minh Phượng quả thực rất có năng lực và chuyên môn cao, nhưng cô ấy cũng thích làm những việc theo cảm tính, nên đôi khi cô ấy có một số yêu cầu quá khắt khe, cô cũng không cần phải đáp ứng hoàn toàn.”
Hứa Thanh Khê xác nhận là đã hiểu, sau đó hai người nói thêm vài câu trước khi cúp điện thoại.
Thực lòng, Hứa Thanh Khê không được rộng lượng như những gì cô vừa nói qua điện thoại.
Theo những gì Việt Hoàng nói, cô chỉ cảm thấy rằng mình sẽ rất đau đầu khi làm việc với Minh Phượng trong thời gian tới..