Sau khi Hứa Thanh Khê nói hết những lời trong lòng, cô nhìn Tạ Minh Phượng với thái độ mạnh mẽ.
Hà Thanh Vận và Lê Gia Bảo cũng bất ngờ trước thái độ mạnh mẽ của cô.
Đặc biệt những gì cô vừa nói lại còn khiến họ cảm thấy được an ủi và nhẹ nhõm.
Nhưng cảm xúc của Tạ Minh Phượng thì hoàn toàn ngược lại.
Cô ta càng tức giận và không hề cảm thấy mình đã sai.
“Tôi chẳng có lỗi gì mà phải xin lỗi.” Cô ta nói xong liền đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác trên ghế, choàng lên người rồi bỏ đi.
“Nếu cô không chịu làm theo lời tôi, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải hợp tác.
Cô muốn đi gặp ai?” Hứa Thanh Khê gọi theo với giọng tức giận, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.
Gia Bảo thấy vậy thì cau mày nói: “Chị Thanh Tuệ, bây giờ cô ta đi rồi, chúng ta phải làm gì?”
Hứa Thanh Khê tỏ ra bất cần, cô mím môi nói: “Tôi sẽ trở lại làm việc, tôi cũng sẽ giải thích việc này với cấp trên.”
Gia Bảo và Thanh Vận gật đầu rồi rời khỏi văn phòng.
Chỉ còn lại một mình Hứa Thanh Khê sắp xếp lại văn phòng.
Một lúc sau, điện thoại nội bộ trên bàn vang lên, cô liền nghe máy.
“Giám đốc Thanh Tuệ, đến ngay văn phòng Tổng Giám đốc.” Giọng Tổng Giám đốc Lý vang lên trong điện thoại.
Hứa Thanh Khê nghe vậy lập tức đặt bản thảo trong tay xuống đi ra ngoài.
“Tổng Giám đốc, anh đang tìm tôi?” Cô gõ cửa và hỏi.
Tổng giám đốc nhìn thấy cô, lập tức cau mày hỏi: “Tôi vừa nghe nói cô cùng nhà thiết kế RC phát sinh mâu thuẫn, hiện tại bọn họ đang đình công, có chuyện gì sao?”
Hứa Thanh Khê nghe vậy, mặc dù không biết ai đã nói với Tổng giám đốc vấn đề này, nhưng cô vẫn thành thật kể lại sự việc.
“Tôi sẽ giải quyết vấn đề này.
Tôi sẽ cố gắng liên hệ với trụ sở RC để xem liệu họ có thể có thể gửi đến một nhà thiết kế mới hay không.” Thanh Khê nói với giọng chắc chắn.
Tổng Giám đốc cau mày sau khi nghe những lời cô nói: “Cô nghĩ rằng việc cô làm là đúng.
Nhưng tôi nghĩ rằng cô chưa nghĩ đến hậu quả.”
Anh ta lạnh lùng khiển trách Hứa Thanh Khê, điều này khiến cô giật mình, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tổng Giám đốc đương nhiên biếu cô không hiểu, liền giải thích: “Đầu tiên, sự hợp tác này là do chúng ta chủ động tiếp xúc.
Cô cũng biết trong lòng mình vẫn còn một chút tình thân trong đó.
Nhà thiết kế được gửi đến đã không hài lòng và chúng ta yêu cầu cứ đến một người khác.
Cô nghĩ người khác sẽ nghĩ gì về công ty chúng ta? Thứ hai, trước đây cô đã nói rằng thực sự có những khuyết điểm trong thiết kế của chúng ta.
Vậy thì đây là vấn đề của chúng ta.
Việc hợp tác đã tiến hành một thời gian.
Chúng ta không thể bị gián đoạn.
Tôi cũng cần cô dẫn dắt phòng thiết kế.”
Hứa Thanh Khê lắng nghe tất cả những gì Tổng Giám đốc nói, liền cảm thấy bản thân chưa thực sự nghiêm túc suy xét mọi việc.
Tổng Giám đốc thấy cô im lặng hồi lâu, ít nhiều cũng đoán được suy nghĩ của cô.
Nên cuối cùng ông cũng không nói gì thêm, liền bảo cô nhanh chóng đi thuyết phục Tạ Minh Phượng quay lại.
Hứa Thanh Khê có chút tức giận, nhưng mặc dù họ có sai nhưng Tạ Minh Phượng cũng không phải là không có lỗi.
Vội vàng đi tìm cô ta như thế này, không phải giống như đang đi cầu xin cô ta sao? Cô tức giận trong văn phòng một lúc lâu mới dần nguôi ngoai và suy nghĩ về điều đó.
.
Đọc truyện hay tại * Т г u m T r u у e n .м E *
Suy nghĩ kỹ lại, cô cũng thấy rằng thực ra Tổng Giám đốc nói đúng.
Nghĩ theo hướng khác, không phải vô cớ mà Tạ Minh Phượng lại tức giận.
Không phải cô tự ti, thiết kế của công ty cô và Tạ Minh Phượng ít nhiều cũng có sự chênh lệch về đẳng cấp, phong cách thiết kế giữa hai bên cũng rất khác biệt.
Nghĩ xong, cô liền lấy lại bình tĩnh và lên kế hoạch hòa hợp ý tưởng thiết kế của hai bên cho thương hiệu mới.
Vì vậy, đêm nay cô đã ở lại công ty làm thêm giờ.
Nửa đêm, Hứa Thanh Khê có chút mệt mỏi vì vậy cô đã tự pha cho mình một tách cà phê.
Cô nhìn những điều chỉnh trên máy tính, có chút không chắc liệu kế hoạch này có được Tạ Minh Phượng chấp nhận hay không, vì vậy cô liền gọi cho Lê Việt Hoàng.
“Anh Việt Hoàng, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?” Hứa Thanh Khê nói bằng giọng ái ngại.
“Không sao, tôi vừa từ công ty về, cô gọi tôi có việc gì?” Lê Việt Hoàng đáp.
Sau đó, cô liền trình bày mục đích gọi điện cho Việt Hoàng: “Tôi muốn biết thêm về Tạ Minh Phương.”
Việt Hoàng không giấu giếm, anh chân thành chia sẻ tất cả những gì mình biết.”
“Nói thế nào nhỉ? Người này tuy đời tư có chút phóng túng, nhưng lại là người rất nghiêm túc trong công việc, nhất là đối với yêu cầu thiết kế, từng đường kim mũi chỉ, yêu cầu nghiêm ngặt đến cực điểm.”
Nói đến đây, anh ta bật cười: “Tôi đoán cô đã có một xung đột với cô ấy trong vấn đề này.”
Hứa Thanh Khê cũng cười: “Vâng, đó là lý do tại sao tôi gọi cho anh.”
Việt Hoàng góp ý thêm vào vài câu rồi hai người cùng cúp máy.
Hứa Thanh Khê ngồi trên ghế văn phòng và gõ bàn.
Tuy rằng Tạ Minh Phượng có chút khó chịu nhưng như Việt Hoàng nói, cô ta có nhiều thế mạnh, nếu không sẽ không thể ngồi vào vị trí giám đốc chi nhánh RC.
Cô suy nghĩ về điều này, và sau khi cân nhắc cẩn thận, cô liền sửa đổi thiết kế một lần nữa.
Trước đây, cô định làm theo ý định của Tạ Minh Phượng để làm cho thiết kế tinh tế và thời trang hơn.
Nhưng Việt Hoàng cũng nhắc cô rằng Minh Phượng đã học thiết kế ở nước ngoài, và có lẽ không biết rằng thị trường trong nước khác với nước ngoài.
Các yếu tố cổ điển xuất hiện ở trong nước vào những năm gần đây có thể không phổ biến ở nước ngoài, nhưng ở trong nước thì lại khác.
Trong những năm này, dù là Tuần lễ thời trang Paris hay Tuần lễ thời trang Milan, người ta đều có thể thấy sự hiện hữu của yếu tố cổ điển, điều này đủ cho thấy vẫn có số lượng lớn những người tiêu dùng bắt đầu chấp nhận nó.
Sau khi phân loại thông tin xong, cô đi thẳng đến khách sạn nơi Minh Phượng đang ở để đưa cho cô ta.
“Cô làm gì ở đây?” Tạ Minh Phượng vừa mở cửa, ngạc nhiên khi nhìn thấy Hứa Thanh Khê đứng ở ngoài cửa, rồi lạnh lùng hỏi.
“Cô Minh Phượng, về chuyện mâu thuẫn lúc chiều, tôi đã suy nghĩ kỹ.
Có thể là do ý tưởng của chúng ta khác nhau, nên thiết kế thành phẩm cũng sẽ khác biệt.
Tôi đã lên phương án mới ở đây.
Mong cô xem qua.”
Vừa nói, cô vừa đưa tập tài liệu đã được sắp xếp chu đáo cho Tạ Minh Phượng.
Cô ta nhìn tập tài liệu trên tay Hứa Thanh Khê đưa tay gạt xuống đất rồi lạnh lùng xua đuổi:
“Tôi đã nói, tôi sẽ không quan tâm chuyện này nữa, đừng bày ra những thứ rác rưởi trước mặt tôi.”
Nói xong, cô ta đóng cửa lại một tiếng ‘rầm’, làm cho Hứa Thanh Khê cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô nhìn vào tập tài liệu rời trên mặt đất, thở dài và nhặt nó lên lần nữa.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, cô không thể không tức giận.
Dù trước khi đến, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không ngờ Minh Phượng lại tức giận đến như vậy.
Cuối cùng cô chỉ có thể tìm đến trợ lý của Minh Phượng.
“Diệu Thúy, đây là bản kế hoạch đã được tôi chỉnh sửa lại.
Khi Minh Phượng bình tĩnh lại vào ngày mai, hãy chuyển nó cho cô ấy.” Thanh Khê vừa nói vừa đưa tập tài liệu cho Diệu Thúy.
Mặc dù người trợ lý có vẻ miễn cưỡng, nhưng cô vẫn nhận lấy tập tài liệu, dù sao thì cô cũng là người hiểu biết.
Việc hợp tác giữa hai công ty không thể dễ dàng hủy bỏ như lời Minh Phượng nói.
Thấy cô ta đã đồng ý, Hứa Thanh Khê yên tâm rời đi.
Vừa bước ra tới cửa khách sạn, điện thoại trên người cô vang lên, là cuộc gọi của Quân Nhật Đình..