Quân Nhật Đình xem kỹ càng từng trang trong bản kế hoạch, phải công nhận nếu xét tổng thể thì bản kế hoạch này rất khá.
Nhưng…
“Kế hoạch dự án tương đối tốt rồi nhưng giai đoạn đầu số tiền đổ vào quá lớn, mấy người bọn em không trù tính đến những sai lầm gặp phải trong quá trình phía sau à? Còn nữa, trong bản kế hoạch có nhắc đến nguyên vật liệu, những thứ này trong nước bán rất cao, hơn nữa kế hoạch này mới chỉ là giai đoạn nghiên cứu và phát triển nên tài nguyên đổ vào sẽ bị lớn dần theo thời gian, nếu như vậy thì sản phẩm cũng sẽ bị độn giá lên rất vài lần, như vậy có quá cao không?”
Anh nói lên đánh gái của mình với bản kế hoạch của Lê Ngọc Mỹ.
Dường như Lê Ngọc Mỹ đã sớm đoán được anh sẽ nói vậy nên mỉm cười, từ tốn nói: “Em biết rõ giá thành phẩm sẽ cao, nhưng anh không cần lo lắng về những điều này.”
Cô ta nói xong còn cố ý dừng một chút liếc nhìn vẻ mặt của Quân Nhật Đình một cái rồi tiếp tục nói: “Sau khi nhà họ Lê bọn em xác nhận dự án này xong thì đã lập tức liên hệ với một với các nhà máy, công xưởng ở nước ngoài, bọn họ chính là khách hàng cũ của bọn em, hơn nữa giá những nguyên vật liệu ở trong nước thì cao nhưng bên nước ngoài thì không cao như vậy cho nên chi phí có thể giảm xuống ba bốn phần.”
Quân Nhật Đình nghe Lê Ngọc Mỹ giải thích xong không khỏi cười tán dương.
“Ngọc Mỹ, em thật sự khiến anh phải thay đổi hoàn toàn cách nhìn về em đấy, chỉ trong mấy ngày mà em có thể nắm vững vàng về kinh thương như vậy, lại còn có thể cân nhắc vấn đề toàn diện như vậy nữa.
Rất xuất sắc.”
Lê Ngọc Mỹ nghe anh khích lệ như vậy thì nụ cười trên môi càng thêm sáng lạn.
Nhưng cô ta cũng không vì thế mà kiêu ngạo hay tự mãn gì mà rất khiêm tốn nói: “Nào có, chuyện này cũng không suôn sẻ gì, hơn nữa một mình em cũng không làm được tới mức này còn phải nhờ một người sự phụ tốt như anh dạy nữa chứ.”
Quân Nhật Đình bật cười, sau nó nhắc thêm mấy câu về chuyện công xưởng, Lê Ngọc Mai rất có chính kiến của mình, nhưng sau đó lại nghĩ tới chuyện mình vốn định nói.
“Anh Nhật Đình, em nghĩ vấn đề công xưởng, nhà máy bên kia không có gì to tát, mà chuyện em cảm thấy phiền phức nhất là, một khi dự án này được khởi động thì chúng ta phải đầu tư vào đó không chỉ là vật lực mà còn cần rất nhiều nhân lực, các nhà phát triển kỹ thuật, nghiên cứu, những người này phải có thể tin tưởng được, đảm bảo họ không bán thông tin dự án ra bên ngoài thêm vào đó còn cần thời gian nữa.
Vật lực, nhân lực và thời gian, ba thứ này…”
“Những vấn đề đó tại thời điểm này trái lại không phải vấn đề lớn.
Nếu chúng ta đã làm đương nhiên phải làm tốt nhất có thể.” Anh khẳng định nói với Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ nghe anh vậy thì mừng quá đỗi, đôi mắt sáng bừng gật đầu: “Vậy… Dự án này quyết định như vậy sao?”
Quân Nhật Đình khẽ gật đầu: “Ừm, đợi lần họp tiếp theo anh sẽ đề cập đến nó, anh cũng sẽ thuyết phục các cô đông, nếu thông qua, chúng ta sẽ khởi động sớm nhất có thể.”
Lê Ngọc Mỹ nghe anh nói vậy đáy mắt như đang toan tính gì đó nhưng không hề biểu hiện ra, mặt mũi vẫn cười tươi như trước.
“Nếu như vậy thì mong tổng giám đốc Đình sau này giúp đỡ nhiều hơn ạ.”
Cô ta giơ tay đến trước mặt Quân Nhật Đình, nhướn lông mày nhìn Quân Nhật Đình và nói.
“Sao? Bác Lê lại cho em phụ trách dự án này à?”
Lê Ngọc Mỹ gật đầu: “Không chỉ có mình em phụ trách đâu, để ông ấy an tâm thì anh trở thành người giám sát đấy, vậy nên để dự án này diễn ra suôn sẻ thì từ hôm nay em sẽ công tác ở công ty anh, vậy nên anh chuẩn bị một bàn làm việc ở đây cho em đi là được.”
Quân Nhật Đình nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
“Sao? Anh có ý kiến gì?’
Lê Ngọc Mỹ thấy anh kinh ngạc như vậy thì cau mày chống nạnh chất vấn.”
Quân Nhật Đình bình tĩnh lại cười nói: “Sao cái gì? Em đợi chút anh sẽ bảo Hà Văn Tuấn chuẩn bị cho em một văn phòng riêng.”
Nói xong anh đang định nhấn điện thoại nội bộ cho Hà Văn Tuấn chuẩn bị thì lại bị Lê Ngọc Mỹ ngăn lại.
“Không cần phiền phức như vậy đâu, em thấy văn phòng của anh cũng rất rộng mà, thêm một cái bàn làm việc nữa cũng chẳng chật chội thêm tẹo nào, hơn nữa như vậy cũng sẽ tiện thảo luận hơn, chỉ cần thêm một chiếc bàn làm việc là được rồi.”
Cô ta muốn lấy cớ chuyện thảo luận công việc để tiếp cận Quân Nhật Đình cũng bớt làm anh nhận ra có gì khác thường, hơn nữa còn nói như rất hợp lý.
“Ừm, buông ra đi để anh gọi cho Hà Minh Tuấn cho người đặt bàn vào.”
Lê Ngọc Mỹ nghe anh nói thế mới buông tay ra rồi đầy ẩn ý nhìn anh mà lùi lại.
Quân Nhật Đình không hề phát hiện biểu cảm trên mặt Lê Ngọc Mỹ thay đổi, sau khi giao việc cho Hà Văn Tuấn xong anh bỗng nghĩ tới gì nó nên nói: “Đúng rồi, nếu sau này em muốn làm việc trong phòng này thì để anh sắp xếp thêm cho em một thư ký làm trợ thủ giúp đỡ em.”
Lê Ngọc Mỹ cũng không hề từ chối, mục đích của cô ta đã hoàn thành nên việc khác có thể tùy anh.
Lúc Lâm Ngọc Mỹ đi vào tập đoàn Phong Quân thì Lâm Gia Nghi cũng nhận được tin tức.
“Con khốn kia, nó nhất định là muốn lấy danh nghĩa công việc để tiếp cận anh Nhật Đình mà!”
Cô ta quỳ trên giường, tức đến nghiến răng nghiến lợi gầm lên, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại bình tĩnh lại.
“A, tưởng mày tiếp cận được anh Nhật Đình thì mày có cơ hội sao? Người si nói mộng, mơ giữa ban ngày!”
Cô ta cười đầy mỉa mai, trong ánh mắt không hề che giấu sự khinh thường đối với Lê Ngọc Mỹ.
Nhưng dù nói mạnh miệng như vậy thfi trong lòng cô ta không khỏi nổi lên cảm xúc sợ hãi.
Từ chuyện cái thai bị lộ ra cô ta vẫn luôn bị giam lỏng trong nhà.
Mà cô ta muốn liên hệ với nhà họ Quân nhưng dì Minh vẫn luôn lấy cớ từ chối.
Cô ta vẫn biết là dì ấy còn đang buồn cô.
Nhưng chuyện này rõ ràng không thể trách cô ta được, rõ ràng là do bà ấy làm việc không ra đâu với đâu mới khiến cô ta không thể không tìm cách giải quyết khác được.
Cô ta càng nghĩ càng thấy không cam lòng, đúng lúc này điện thoại của cô ta vang lên, là một số điện thoại xa lạ.
“Ai vậy?”
Đang trong cơn tức giận, cô ta mở miệng, nhưng khi giọng nói từ bên điện thoại vang lên, cả người cô ta bỗng cứng đờ.
“Trong nửa giờ, tôi muốn nhìn thấy cô ở khách sạn Lệ Phong!”
Nói xong lời này người kia không nói thêm gì nữa mà để lại cho cô ta những chuỗi tít tít dài.
Sắc mặt Lâm Gia Nghi trắng bệch, đôi tay nắm chặt điện thoại nổi cả gân xanh lên, cơ thể run lên bần bật.
Hồi lâu sau cô ta mới có thể bình tĩnh lại mà nhìn vào điện thoại được.
Cô ta không khỏi nhớ đến những gì người đàn ông kia nói, cuối cùng vẫn cắn răng tới đó.
Khách sạn Lệ Phong.
Lâm Gia Nghi nhìn căn phòng tổng thống không khóa, hít một hơi thật sau rồi bước vào đó.
Khi cô ta vừa tiến vào thì người đàn ông đang lười biếng nằm trên sofa cũng đồng thời mở mắt.
“Lại đây!”
Anh ta híp mắt nhìn Lâm Gia Nghi rồi ra lệnh.
Lâm Gia Nghi thấy xung quanh anh tỏa ra một luồng hơi thở đầy nguy hiểm, trong lòng cô ta sợ hãi vô cùng.
Nhưng cô ta căn bản không có sự lựa chọn nào khác đành phải cắn răng đi tới gần.
Ai ngờ vừa lại gần đã bị anh ta kéo một cái, cả người lao về phía phía sofa.
Trong lúc cô ta còn đang kinh hoàng thì cổ bỗng bị một bàn tay siết chặt lấy cổ cô ta.
“Khụ khụ… anh làm gì vậy?” Lâm Gia Nghi vừa mới hoàn hồn đã bị anh siết cổ đến hơi khó thở, vẻ mặt đầy sợ hãi chất vấn người đàn ông.
“Làm gì? Lâm Gia Nghi, hình như lá gan của cô rất lớn rồi nhỉ, đã mang con của tôi mà còn dám đi lấy kẻ khác?”
Mỗi câu mỗi chữ thì anh ta càng tiến gần hơn, vẻ tức giận, nguy hiểm càng thêm dày đặc, tay cũng càng ngày càng siết chặt lại.
Lâm Gia Nghi muốn phản kháng nhưng bình thường đã không thể làm gì huống chi là hiện tại.
Cổ bị siết chặt khiên cô ta càng ngày càng khó thở, người cũng dần lịm đi.
Người đàn ông thấy cô sắp không chịu nổi, sắp ngất đi nên mới buông lỏng thả cô ta đi.
“Khụ khụ…”
Lâm Gia Nghi đạt được quyền tự do hít thở một lần nữa nên cô ta hít tham lam hít thở nhưng cũng hít thở quá gấp nên khiến cô ta họ sặc sụa.
Cô ta nhìn người nam nhân trước mặt, cô ta rất muốn nổi khùng lên, chỉ dám cắn răng chất vấn: “Anh gọi tôi đến đây là để tính sổ với tôi sao?”
Nam nhân đứng thẳng người lên, nhìn từ trên cao xuống Lâm Gia Nghi chật vật phía dưới.
“Xử lý cô chỉ là một phần thôi, còn có chuyện tôi muốn nói rõ ràng với cô.”
Nói xong, anh ta quay người ngồi lại trên sofa: “Nếu bây giờ cô đã là người phụ nữ của tôi, còn mang theo dòng máu của tôi trong bụng thì đừng vọng tưởng mà muốn kết hôn với kẻ khác.
Lần trước có thể tôi không so đo, nhưng sau này cô hãy ngoan ngoãn mà đi theo tôi, nếu không…”.