Sau khi hai người thống nhất thời gian hẹn gặp mặt ăn cơm xong, Mạc Hào còn có việc khác nên rời đi.
Quân Nhật Đình nhìn theo bóng lưng Mạc Hào rời đi, trong mắt anh hiện vẻ nghiền ngẫm suy nghĩ.
Hy vọng bữa cơm ngày mai có thể điều tra ra cái gì đó.
Anh yên lặng suy nghĩ rồi bắt đầu cúi đầu bắt đầu làm việc.
Đến giờ tan tầm buổi tối anh trở về biệt thự bên biển.
Hứa Thanh Khê đang ở trong phòng sắp xếp lại mấy bản thiết kế, khi anh bước vào phòng, gương mặt không có biểu chút cảm xúc nào khiến lòng Hứa Thanh Khê cảm thấy bất an, không biết anh có phải đang tức giận không.
“Anh về rồi à?”
Cô nghĩ vậy, ngoài miệng nở nụ cười yếu ớt chào hỏi anh.
Quân Nhật Đình nhìn nụ cười gượng ép trên mặt cô đôi mắt hơi nheo lại sau gật đầu ừ một tiếng.
Vừa dứt lời anh liền cởi áo khoác ngoài rồi đi về phía phòng thay đồ.
Hứa Thanh Khê nhìn theo bóng lưng của anh, lòng đầy khó chịu cắn môi dưới, nhìn biểu hiện của anh xem ra anh vẫn còn tức giận, bây giờ vẫn không muốn để ý, nói chuyện với cô.
Cô buồn bã quay người đi, mặt nhìn chằm chằm vào bản vẽ, trong như rất tập trung nhưng mãi một lúc lâu không thấy cô hạ bút xuống.
Vài phút sau Quân Nhật Đình đi từ phòng thay, lúc này anh đã thay một bộ quần áo ở nhà thoải mái.
Anh dõi mắt nhìn bóng lưng có chút cô độc của Hứa Thanh Khê bên bệ cửa sổ, rồi nhíu mày nói: “Đúng rồi, có chuyện này, Mạc Hào sắp ra nước ngoài rồi, ngày mai chúng ta mời anh ta ăn một bữa, xem như một bữa cơm chia tay.
”
Hứa Thanh Khê nghe vậy thì sửng sốt, quay phắt đầu lại nhìn anh, nhưng chỉ nhìn thấy Quân Nhật Đình lại không hề nhìn cô mà quay đầu làm gì đó, những lời vừa rồi cũng chỉ như lời nói thuận miệng anh nói ra mà thôi.
Nhưng dù là vậy, cô vẫn vì thế mà kinh ngạc vô cùng, bởi rốt cuộc sau những chuyện như vậy anh vẫn muốn dẫn cô đi gặp bạn bè của mình.
Trong khoảnh khắc này, những buồn tủi, khuất nhục tích tụ trong lòng cô như được an ủi mà vơi đi nhiều.
“Em biết rồi.
”.
Ngôn Tình Hài
Cô nở nụ cười nhẹ tênh đáp lại anh.
Quân Nhật Đình để ý tâm trạng cô thay đổi thất thường, mới vừa rồi còn buồn bã ủ dột như mây mù trước cơn mưa, giờ bỗng nhiên lại tỏa nắng thì rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì thêm.
Giữa trưa ngày hôm sau, vì Hứa Thanh Khê muốn đi ăn cơm cùng bạn của Quân Nhật Đình nên cô có ý sửa soạn lên.
Cô chọn một bộ đầm màu oải hương có dây thắt ở eo nên lộ ra dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh đẹp của cô.
Thanh nhã nhưng không cô rạng ngời đầy sức sống.
Mái tóc đen nhánh, mượt mà như suối búi hờ sau gáy chỉ để Nhật Đình thì không khác bình thường là bao, vẫn bộ âu phục màu đen được cắt may thủ công tinh tế, dáng người cao lớn nghiêm trang, khí chất cao quý.
Khi hai người đứng cạnh nhau lại có một cảm giác hài hòa khó nói thành lời.
“Đi thôi.
”
Hứa Thanh Khê đến gần Quân Nhật Đình và nói.
Quân Nhật Đình che dấu sự kinh diễm nơi đáy mắt, chỉ im lặng gật đầu rồi lên xe.
Sau đó hai người hai người đến, Mạc Hào đứng dậy chào hỏi.
“Nhật Đình, cô Tuệ, chúng ta lại gặp mặt.
”
Anh ta nở nụ cười nhã nhặn, vẻ mặt vô cùng hiền hòa.
Hứa Thanh Khê cũng mỉm cười đáp: “Xin chào anh Hảo.
”
Sau đó ba người cùng nhau ngồi vào bàn, Quân Nhật Đình và Mạc Hào bắt đầu bàn chuyện công việc như thường.
Hứa Thanh Khê yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, thi thoảng lại cùng hai người đề tài, anh quay sang Hứa Thanh Khê cười hỏi: “Cô Tuệ, tôi nghe nói cô vẫn luôn làm việc ở công ty của Nhật Đình, đảm nhận chức vụ trưởng phòng kinh tế sao? Vì tôi nhớ hình như cô tốt nghiệp ngành kinh tế mà, đúng không?”
Hứa Thanh Khê bỗng nhiên bị Mạc Hào hỏi đến thì bỗng sửng sốt, chưa kịp phản ứng một lúc sau mới mở miệng đáp: “Ừm, tôi học chuyên ngành chính đâu, tôi làm bên bộ phận thiết kế.
”
Hứa Thanh Khê bĩnh tĩnh nói ra khiến Mạc Hào phải trưng ra bộ mặt ngạc nhiên và nói: “Bộ phận thiết kế? Cô Tuệ, cô còn từng học cả thiết kế sao?”
Hứa Thanh Khê nhìn Mạc Hào ngạc nhiên như vậy cũng không suy nghĩ gì nhiều nên lại đem những lời từng giải thích với Quân Nhật Đình nói lại một lần.
Mạc Hào nghe xong gương mặt đầy vẻ không tin tưởng nổi nên rất tự nhiên hỏi sang chuyện công việc hàng ngày của Hứa Thanh Khê là như thế nào.
Hứa Thanh Khê không hề phát hiện có gì đáng ngờ ở đây, càng không phát hiện những câu hỏi của Mạc Hào đều đang dẫn dắt và thăm dò cô nên rất tự nhiên mà trả lời toàn bộ các vấn đề anh ta hỏi, thậm chí cô còn cảm thấy người bạn này của Quân Nhật Đình quả đúng là người tốt, đáng giá trở thành tri kỉ.
“Xin lỗi một chút, tôi muốn đi toilet một chút.
”
Trong bữa ăn Hứa Thanh Khê vì giải quyết nhu cầu sinh lý mà tạm rời đi.
Sau khi cô rời đi, Mạc Hạo nhấc ly rượu trong tay lên rồi nhấp một ngụm.
“Thế nào? Có nhìn ra gì không?”
Quân Nhật Đình nóng lòng muốn biết.
Mạc Trần nhìn về phía anh, đặt ly rượu trên tay xuống rồi nghiêm túc nói: “Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, theo góc độ chuyên nghiệp phán đoán thì tất cả các phương diện về tâm lý của vợ cậu đều bình thường.
”
Quân Nhật Đình nhíu mày hỏi: “Cho nên… ý anh là gì?”
Mạc Hào gật đầu nói tiếp: “Cô ấy không bị chứng rối loạn đa nhân cách, ít nhất từ cuộc trò chuyện vừa rồi là như vậy, không thất bất kỳ biểu hiện bất thường nào cả.
”
Nói đến đây, Mạc Hào bỗng nhíu mày lại.
“Nhưng mà trong nội tâm của cô ấy còn một chỗ mà không ai có thể chạm tới được, nó giấu rất sâu, vì nó mà cô ấy…”
Mạc Hào bỗng dừng lại, anh ta không biết nên dùng từ nào để phù hợp để hình dung tình trạng của Hứa Thanh Khê, vài giây sau: “Đúng, lo nghĩ, hẳn là lo nghĩ và sợ hãi.
”
Quân Nhật Đình nghe xong lời Mạc Hào nói vậy bỗng sửng sốt, lông mày lại nhíu chặt lại.
Theo như những gì anh biết thì Hứa Thanh Tuệ là người không sợ trời không sợ đất, ngay trước khi anh về nước cô còn là người làm bất kể chuyện gì đều không đến hậu quả, không để ai vào mắt.
Đương nhiên, những nhận thức này về cô của anh sau khi về nước và nhìn người “thật” thì nhanh chóng sụp đổ, những lời đồn đại về Hứa Thanh Tuệ kia như thể không hề có chút liên quan nào đến vợ anh vậy.
“Anh có chắc chắn là trong lòng cô ấy có lo âu không?”
Dù thế nào thì vẫn chưa tin kết luận của Mạc Hào ngay lập tức.
Mạc Hào cũng biết điều đó nên mặt đầy nghiêm túc nói: “Chắc chắn, chẳng lẽ anh không tin tôi?”
Quân Nhật Đình bị lời nói này làm cho á khẩu, nếu như anh không tin tưởng Mạc Hào thì có lẽ anh không thể tin nổi bất kì người bác sĩ nào trên đời này nữa.
“Vậy anh có biết trong lòng cô ấy đang lo nghĩ chuyện gì không?”
Mạc Hào nhíu mày, lắc đầu nói: “Cái này thì dù một chút thôi tôi cũng không tài nào khơi ra được.
”
Nói xong anh nhìn gương mặt tuấn tú của Quân Nhật Đình mắt bỗng sáng lên, đầu hiện ra một ý tưởng.
“Dù tôi không đoán ra được nhưng anh ngày thường có nhiều cơ hội quan sát cô ấy sau đó có thể kể cho tôi, lúc đó tôi có lẽ có thể suy đoán thêm chút nữa.
”
Hai người nói đến đây bỗng thấy bóng dáng Hứa Thanh Khê thấp thoáng tới gần Quân Nhật Đình, anh còn muốn nói gì đó nhưng cũng đành nuốt xuống, im lặng ra hiệu cho Mạc Hào.
Sau đó hai người rất tự nhiên mà đổi chủ đề, còn nói cả sang tính hình kinh tế đương thời, nghe có vẻ rất nghiêm túc.
Không lâu sau ba người đã dùng xong bữa cơm, Mạc Hào còn có việc nên chào hỏi hai người rồi rời đi trước.
Quân Nhật Đình nói tạm biệt Mạc Hào xong thì nghiêng đầu hỏi Hứa Thanh Khê: “Em đi đâu?”
Hứa Thanh Khê quét mắt nhìn dòng người đông đúc đi qua đi lại, nhất thời không biết trả lời anh thế nào.
Cô nhận ra, hình như trừ quay lại biệt thự thì cô đã không có nơi nào để đi.
Đang lúc cô định nói trở về nhà thì giọng nói nam tính của Quân Nhật Đình lại vang lên bên tai: “Có muốn đến tổng công ty không?”
Hứa Thanh Khê nghe anh nói thế thì hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phái Quân Nhật Đình lại hơi khó hiểu.
Quân Nhật Đình vừa nhìn đã biết trong lòng cô khó hiểu điều gì, hơi híp mắt nói: “Dù sao bây giờ em không đến ZARY được, ở nhà cũng không có gì để làm vậy thì tạm thời có thể đến chỗ anh làm việc, đương nhiên nếu em không muốn thì cũng không sao.
”
Hứa Thanh Khê mím môi, không biết nên trả lời thế nào.
Quân Nhật Đình không nhận ra sự đắn đo trong lòng cô, thấy cô hồi lâu không đáp thì nhướn mày hỏi: “Sao, mới một lần gặp vấp ngã mà đã nản lòng thoái chí rồi sao?”
Hứa Thanh Khê biết anh đang nói chuyện đánh người hôm nọ.
“Thiết kế là công việc em thích, thế nên em sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu.
”
Ánh mắt cô kiên định nhìn thẳng vào Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình bị dáng vẻ này, thần thái này của cô làm cho run lên, mãi lâu sau mới hoàn hồn đáp lại: “Vậy thì được, anh đưa em đi.
”.