Hứa Thanh Khê nghĩ rằng, nếu người ta đã “tốt bụng” đưa Quân Nhật Đình về tới, chủ nhà như cô cũng nên đi gặp nói tiếng cảm ơn.
Ai ngờ, chờ sau khi cô xuống lầu lại không nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ, làm cô nhíu mày.
Cô vội vàng cho người gọi quản gia tới, dò hỏi: “Không phải cô Lê muốn ngủ lại đây à, tại sao không thấy đâu?”
Quản gia nghe vậy, lúc này mới nhận ra Lê Ngọc Mỹ vốn nên ở phòng khách đợi giờ không thấy đâu nữa.
“Tôi sẽ cho người đi tìm.”
Hứa Thanh Khê nghe vậy gật đầu.
Mà Lê Ngọc Mỹ được họ tìm kiếm, bây giờ đang ở trong phòng làm việc của Quân Nhật Đình, lục tung mọi thứ tìm USB gì đó mà Diệu Tư nói.
Cô ta dựa theo thói quen sắp xếp đồ đạc ngày thường của Quân Nhật Đình, lật hết mấy ngăn kéo cũng không thấy cái USB.
“Chẳng lẽ bị cất trong két sắt?”
Cô ta nhìn chằm chằm một cái két sắt nhỏ dưới bàn làm việc, chậm rãi lẩm bẩm, nhưng qua rất lâu không dám làm gì.
Bởi vì đây là két sắt cao cấp, không chỉ nhập vân tay, điền mật mã, còn kiểm tra đồng tử, chỉ cần có sai sót sẽ lập tức báo động đồng thời báo cảnh sát.
Tất nhiên Lê Ngọc Mỹ biết những điều này, cho nên cô ta định tìm cơ hội để Quân Nhật Đình “giúp” cô ta mở nó ra.
Cô ta suy nghĩ, ra khỏi phòng làm việc.
Đúng lúc cô ta chuẩn bị xuống lầu, giọng nói của quản gia vang lên phía sau, khiến cô ta giật mình.
“Cô Lê, hóa ra cô ở đây, mợ chủ của chúng tôi đang tìm cô.”
Mặc dù quản gia nghi ngờ tại sao Lê Ngọc Mỹ lại ở trên lầu, nhưng theo phép lịch sự nên không hỏi.
Trái lại là Hứa Thanh Khê thấy Lê Ngọc Mỹ từ trên lầu đi xuống, khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy có gì không ổn.
Nhưng cô tạm thời đè sự khác thường này xuống, chào hỏi: “Cô Lê, tôi đã cho người thu dọn phòng khách xong rồi, cô có thể nghỉ ngơi bất cứ lúc nào, nếu thiếu thứ gì cứ trực tiếp nói với quản gia.”
Lê Ngọc Mỹ nhìn dáng vẻ làm bà chủ của cô, trong lòng cuồn cuộn ghen tỵ, nhưng đành phải chịu đựng.
“Được, làm phiền Thanh Tuệ rồi, trễ như vậy còn tới chào hỏi tôi.”
Cô ta nén tức giận hừng hực trong lòng, tươi cười cực kỳ khéo léo.
Hứa Thanh Khê gật đầu, nói khách sáo thêm mấy câu, bởi vì lo lắng cho Quân Nhật Đình, cô cũng không lên lầu mà quay về phòng.
...!
Hôm sau, Quân Nhật Đình tỉnh lại sau cơn say, nhưng đầu óc không hề đau nhức vì say rượu.
Hình ảnh tối hôm qua cũng từ từ quay lại trong đầu anh.
Mặc dù anh mê man không tỉnh táo vì men rượu, nhưng ý thức vẫn bình phục.
Đặc biệt là Hứa Thanh Khê dùng nước ấm lau người cho anh, sau đó lại xoa trán cho anh hơn một giờ, anh đều cảm nhận được.
Nghĩ lại, anh dịu dàng nhìn sang người bên cạnh.
Thấy người bên cạnh vẫn đang ngủ say, dưới mắt có màu đen nhạt, có lẽ do tối qua chăm sóc anh mà để lại.
Anh nhìn cô, thấy hơi đau lòng, nhất là khi nghĩ tới vết thương trên người Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa lành.
Anh cẩn thận ôm Hứa Thanh Khê vào lòng, hiếm khi có suy nghĩ nằm lì trên giường.
Còn Hứa Thanh Khê được anh ôm vào lòng, không biết có phải ngửi thấy mùi hương cơ thể của anh không, Hứa Thanh Khê ngủ càng ngon hơn.
Hai người đang ở đây ôm ấp nhau, Lê Ngọc Mỹ dậy thật sớm tức giận đen mặt.
Mặc dù biết Hứa Thanh Tuệ bị thương, hai người sẽ không làm cái gì trong phòng.
Nhưng nghĩ tới hai người đó ở chung, cô ta lại ghen tỵ sắp nổi điên.
Cô ta nhìn bữa sáng thịnh soạn trên bàn ăn, đáy mắt chợt hiện căm ghét cùng tính toán.
“Quản gia, tôi ăn xong rồi, tới nhà chính thăm dì Kim Hồng trước.”
Cô ta ăn nói lịch sự, rời khỏi nhà tân hôn dưới ánh mắt của quản gia.
Đợi đến lúc cô ta tới nhà chính, bà Kim Hồng cũng vừa ăn sáng xong tiễn Quân Thanh đi, lúc này nhìn thấy Lê Ngọc Mỹ, trong mắt hiện ngạc nhiên mừng rỡ.
“Ngọc Mỹ, cháu đến đây lúc nào? Không gọi điện nói trước với dì, ăn sáng chưa?”
Bà ta nhiệt tình chào đón Lê Ngọc Mỹ.
Lê Ngọc Mỹ để bà Kim Hồng dẫn đi, cười nhạt trả lời: “Đã ăn rồi, vì tối qua ra ngoài tiếp khách hàng với Nhật Đình, bèn làm phiền Thanh Tuệ chuẩn bị cho cháu một phòng khách ở bên nhà tân hôn.”
Không biết cô ta vô tình hay cố ý nhắc bây giờ Hứa Thanh Tuệ vẫn chưa thức dậy.
Bà Kim Hồng nghe xong lập tức hiểu lầm.
Bà ta biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của con trai mình, nhất định là Hứa Thanh Tuệ dụ dỗ quấn lấy con trai bà ta.
Hiển nhiên bà Kim Hồng tức giận quên luôn Hứa Thanh Khê là người bị thương.
Lúc bà ta tức giận cũng không quên cho người đi gọi Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.
Bà ta không muốn nhìn thấy tình cảm của con trai nhà mình và Hứa Thanh Tuệ càng ngày càng tốt.
Như vậy, hai người đang ngủ rất say, đành phải tỉnh lại sớm dưới sự gây rối của bà Kim Hồng.
Họ cũng không biết suy nghĩ thật sự của bà Kim Hồng.
Hai người rửa mặt ăn sáng rồi đến nhà chính.
Lê Ngọc Mỹ và bà Kim Hồng nhìn thấy Quân Nhật Đình cẩn thận đỡ Hứa Thanh Khê đi vào, sắc mặt khó coi.
Nhưng ngay trước mặt Quân Nhật Đình, hai người không thể hiện ra.
“Mẹ, mẹ gọi chúng con qua đây làm gì?”
Chờ đỡ Hứa Thanh Khê ngồi xuống, lúc này Quân Nhật Đình mới ngồi bên cạnh cô, nhìn bà Kim Hồng hỏi.
“Sao hả, cứ tìm con là phải có chuyện à, không thể gọi con đến hỏi han chút sao?”
Bà Kim Hồng vô cùng không hài lòng với câu nói của anh, khó chịu nói.
Trong mắt Quân Nhật Đình thoáng bất đắc dĩ: “Mẹ, con không có ý này.”
Bà Kim Hồng hừ nhẹ một tiếng, chuyển tầm mắt về phía Hứa Thanh Khê, dạy dỗ: “Thanh Tuệ, mặc dù con bị thương, ở nhà nghỉ ngơi là đúng, nhưng sáng sớm để cho khách dùng cơm một mình, đây là phép tắc mà nhà họ Quân dạy con sao?”
Bà ta muốn mượn chuyện Lê Ngọc Mỹ không được quan tâm để bắt bẻ Hứa Thanh Khê.
Hứa Thanh Khê im lặng, cảm thấy bà Kim Hồng đang già mồm át lẽ phải.
Quân Nhật Đình nghe vậy, ánh mắt hiện không hài lòng, đang muốn nói giúp Hứa Thanh Khê, lại bị Lê Ngọc Mỹ giành trước.
“Dì, dì nói Thanh Tuệ như vậy, lần sau cháu không dám tới làm khách nữa đâu.”
Cô ta cố ý nói giúp Hứa Thanh Tuệ, ánh mắt cẩn thận để ý vẻ mặt của Quân Nhật Đình.
Thấy anh giãn chân mày, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng cũng hơi thất vọng về bà Kim Hồng.
Cô ta biết bà Kim Hồng muốn kiếm cớ trị Hứa Thanh Khê, nhưng cũng không thể lấy cô ta làm bia đỡ đạn, như vậy sẽ làm Nhật Đình không vừa lòng, thậm chí hiểu lầm.
“Nhắc mới nhớ, vết thương của Thanh Tuệ đã lâu vậy rồi vẫn chưa lành, có cần đổi thuốc thử không, tôi nhớ có một quán thuốc bán thuốc trị thương rất tốt.”
Cô ta nói sang chuyện quan tâm tới Hứa Thanh Khê, kết thúc chủ đề kia.
Nhưng lại khiến Hứa Thanh Khê cảm thấy kỳ lạ.
Tuy có thể là lời khách sáo, nhưng cô nhận ra trong lời nói của Lê Ngọc Mỹ đang có ý thân thiết với cô.
Cũng vì nhận ra điều này, cô vô cùng nghi ngờ.
Theo lý mà nói, Lê Ngọc Mỹ thích Quân Nhật Đình, đáng lẽ phải cực kỳ hận cô.
Nhưng bây giờ cô ta không chỉ không hận, còn có ý tạo thân thiết, cứ khiến cô có cảm giác bất an.
Chẳng qua không đợi cô suy nghĩ nhiều, Quân Nhật Đình đã nói chuyện về hiệu thuốc với cô..