Mạc Ly nghe thấy tiếng quát chói tai, cả người run rẩy.
Cô ta vô thức nhìn về phía phòng, thấy gương mặt của Quân Nhật Đình vô cùng u ám.
“Nói đủ chưa?”
Mạc Ly mới bị tiếng quát mắng vừa rồi làm cho sợ hãi, lúc này càng không dám nói nữa.
Quân Nhật Đình thấy vậy, nhưng không có ý định bỏ qua.
“Lần này tôi không so đo với cô, nhưng đừng để tôi thấy cô tranh cãi với mợ chủ lần nữa, nếu không thì cô tự cút ra nước ngoài.”
Anh lạnh giọng cảnh cáo, sự kiên quyết trong ánh mắt khiến Mạc Ly rét lạnh, trong lòng lại rất hận Hứa Thanh Tuệ.
Hận đến nỗi mong cô chết!
...!
Hai ngày tiếp theo, Quân Nhật Đình nghỉ ngơi ở bệnh viện.
Dưới sự chăm sóc tận tình của Hứa Thanh Khê, anh bình phục rất nhanh.
Đến ngày thứ ba, Quân Nhật Đình đã có thể xuất viện.
Hôm nay, ngay lúc Quân Nhật Đình để Hứa Thanh Khê mang ít đồ về trước, Hà Văn Tuấn đưa tin tức mới nhất tới bệnh viện.
“Tổng giám đốc, đã tìm được tung tích của người phụ nữ kia.”
Quân Nhật Đình nghe vậy, nguy hiểm nheo mắt lại.
“Bây giờ cô ta ở đâu?”
Hà Văn Tuấn cung kính đáp: “Bây giờ người phụ nữ đó đang ở khu ra vào sầm uất nhất thành phố, nếu như chúng ta muốn bắt người, sợ là hơi khó.”
Quân Nhật Đình lạnh lẽo liếc cậu.
Hà Văn Tuấn thấy thế, nhắm mắt giải thích: “Nơi đó là nơi trọng điểm được bên trên nâng đỡ, chúng ta ra tay, không chỉ động đến bên trên, còn có chút liều lĩnh, người phụ nữ kia rất xảo quyệt, không biết cô ta có sắp xếp đường lui khác không.”
Quân Nhật Đình cau mày, không thể phủ nhận, những điều mà Hà Văn Tuấn nói không sai.
Cưỡng ép bắt người, với bọn họ mà nói cực kỳ liều lĩnh.
“Vậy cậu có cách gì không?”
Hà Văn Tuấn suy nghĩ một lúc, thấp thỏm nói: “Mục tiêu của người phụ nữ kia là anh, không bằng chúng ta tung tin giả dụ cô ta vào bẫy?”
Quân Nhật Đình suy nghĩ sâu xa: “Dụ ra là cách tốt, nhưng sợ là tin giả không câu được con cá lớn thật sự.”
Hà Văn Tuấn do dự: “Vậy ý của tổng giám đốc là gì?”
Quân Nhật Đình nâng cằm, đôi mắt sáng lên.
“Thật thật giả giả, có thể khiến lòng người rối loạn nhất, hơn nữa bây giờ tôi vẫn đang nằm viện, chính là lúc phòng thủ yếu nhất, nhất định bọn họ sẽ không bỏ qua cơ hội này.”
Hà Văn Tuấn hiểu mưu tính của Quân Nhật Đình, đó là muốn dụ nhóm người kia đến bệnh viện.
“Nhưng mà như thế, tổng giám đốc sẽ gặp nguy hiểm.”
Cậu có chỗ không đồng ý.
Quân Nhật Đình vẫn kiên quyết.
“Cái gì gọi là nguy hiểm, không trừ khử những thế lực đang ẩn náu kia, mới gọi là nguy hiểm.”
Ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn Hà Văn Tuấn, gằn từng chữ: “Hơn nữa, tôi tuyệt đối không cho phép bất cứ thứ nguy hại nào ẩn nấp trong thành phố này!”
Hà Văn Tuấn thấy vậy, trong lòng biết tổng giám đốc nhà mình đã quyết tâm, đành phải làm theo.
Chờ cậu rời đi không lâu, Hứa Thanh Khê cũng quay lại.
“Đã dọn đồ về rồi, em nghỉ ngơi một lúc rồi đi làm thủ tục ngay, gần tối sẽ có thể xuất viện.”
Cô nói dự định của mình, sau đó lại hỏi tình hình của Quân Nhật Đình.
“Yên tâm, không sao rồi.”
Quân Nhật Đình nắm tay Hứa Thanh Khê, mỉm cười trả lời, đột nhiên đổi đề tài, áy náy nói: “Nhưng sợ là hôm nay không thể xuất viện.”
Hứa Thanh Khê sửng sốt, gương mặt lập tức hiện đầy lo lắng.
“Không thể xuất viện? Làm sao vậy? Lại khó chịu sao?”
Cô hỏi liên tiếp làm cho Quân Nhật Đình lo ngại không ngừng.
.
truyện ngôn tình
“Không phải, chỉ là phải xử lý vài chuyện, tạm thời không thể xuất viện.”
Quân Nhật Đình không định nói chuyện anh muốn làm, tránh để cho Hứa Thanh Khê lo lắng.
...!
Quân Nhật Đình ở lại bệnh viện nghỉ ngơi, nhưng chuyện cần làm mỗi ngày cũng không thiếu.
Chẳng qua là so với trước đây, hai ngày này anh rất bận bịu, mỗi ngày đều có những người khác nhau đến thăm hỏi.
Hứa Thanh Khê nhìn mà đau lòng.
“Những người đó là ai, không thể đợi tới lúc xuất viện rồi gặp sao?”
Cô đợi Hà Văn Tuấn tiễn người đi, mới từ bên ngoài bước vào, vẻ mặt tràn đầy không đồng ý.
Tất nhiên Quân Nhật Đình biết cô đang quan tâm mình, gọi người đến trước mặt, ôm an ủi: “Biết em lo lắng cho anh, nhưng mà không sao, hơn nữa chuyện này rất quan trọng với nhà họ Quân.”
Hứa Thanh Khê thấy vậy, cũng không biết nên nói gì, chỉ có thể cố gắng hết sức chăm sóc Quân Nhật Đình.
Nhưng không biết những người đó đều là diễn viên được Quân Nhật Đình mời đến, để làm trò chơi của anh càng giống thật hơn.
Đến khi Hà Văn Tuấn tiễn người xong quay lại, anh mượn cớ bảo Hứa Thanh Khê ra ngoài.
“Tiễn người đi rồi?”
Hà Văn Tuấn gật đầu: “Tiễn rồi.”
“Rất tốt, tiến hành bước tiếp theo.”
Quân Nhật Đình khó lường ngồi trên giường, trong mắt tràn đầy u ám.
Hà Văn Tuấn gật đầu, xoay người đi sắp xếp.
Cùng lúc cậu rời đi, thì có tin đồn nhỏ đã lan khắp thành phố, Quân Nhật Đình muốn giao dịch một chiếc thẻ USB ghi đầy chuyện bí mật với người ta.
Tin này vừa lan ra, có nhiều người ở thành phố đều đang suy đoán tính chất của thẻ USB này, nhưng vẫn khó hiểu, không hiểu Quân Nhật Đình đang chơi trò gì.
Chỉ có mấy thế lực nhắm tới thẻ USB, đã đoán được thẻ USB này chính là thứ họ muốn.
Phía Kiều Nô cũng nhận được tin tức.
“Chết tiệt! Khó trách người đàn ông đó không chịu giao đồ ra, hóa ra đã tính toán riêng rồi!”
Cô ta tức giận đến mức gương mặt xinh đẹp cũng méo mó.
“Lập tức triệu tập đàn em, phải cướp được đồ trước khi người đàn ông đó giao dịch.”
Cô ta lạnh lùng dặn dò, đàn em bên cạnh cũng định đi sắp xếp, Kiền Tam cũng lộ nghi ngờ.
“Khoan đã.”
Anh ta gọi đồng nghiệp lại, quay đầu nhìn Kiều Nô.
“Cô chủ, liệu đây có phải tin tức giả mà Quân Nhật Đình cố ý dụ chúng ta ra không?”
Kiều Nô chần chừ một lúc, cô ta nhìn chằm chằm Kiền Tam, trong mắt hiện u ám.
Dựa vào sự kiêu ngạo của người đàn ông đó, sau khi bị cô ta mưu tính, không thể không làm gì.
Nói không chừng tin tức này là giả.
Co ta nghĩ tới đây, híp mắt nói: “Kiền Tam, nhanh chóng điều tra rõ khoảng thời gian Quân Nhật Đình ở bệnh viện đã tiếp xúc với ai cho tôi.”
Kiền Tam nhận lệnh, lập tức đi điều tra.
Không tới nửa giờ, anh ta đã tra được tin tức rõ ràng.
“Cô chủ.”
Anh ta quay lại phòng.
Kiều Nô nhìn thấy anh ta, dò hỏi: “Thế nào rồi? Có điều tra được gì không?”
Kiền Tam nặng nề gật đầu: “Bên tôi điều tra được hai ngày nay Quân Nhật Đình gặp mấy thế lực bí ẩn, cụ thể là thế lực nào thì vẫn chưa tra được, nhưng có thể khẳng định tin tức này không phải là giả, thật sự là tên đó định bán thẻ USB.”
Kiều Nô nghe được tin này, lập tức ngồi không yên.
“Bọn họ định giao dịch vào lúc nào? Tình hình ở bệnh viện bây giờ ra sao?”
Kiền Tam báo cáo từng việc: “Không biết thời gian cụ thể, nhưng ở bệnh viện không phòng thủ nghiêm ngặt, nếu chúng ta muốn đi cướp, có lẽ sẽ không khó.”
Kiều Nô nghe vậy, sắc mặt lạnh băng.
“Tốt lắm, cậu đi sắp xếp người, tối nay chúng ta sẽ đến bệnh viện, cần phải lấy được thẻ USB!”
Kiền Tam gật đầu, xoay người rời đi.
Mà cùng lúc bọn họ hành động, Hà Văn Tuấn cũng đang báo cáo với Quân Nhật Đình.
“Tổng giám đốc, tôi đã bố trí theo kế hoạch, tiết lộ tin tức cho những người đó biết, bây giờ bọn họ đã tin, đang bắt đầu sắp xếp, có lẽ tối nay sẽ hành động.”.