Quân Nhật Đình nghe Hà Văn Tuấn nói xong thì trong mắt tràn đầy lạnh lẽo.
"Có hành động là tốt rồi, cậu sắp xếp người, chơi chiêu gậy ông đập lưng ông, tôi không muốn có bất cứ sai lầm gì.
Còn nữa đánh tiếng cho bệnh viện bên đó, dặn dò bọn họ đêm nay cho dù nghe được bất cứ động tĩnh thì cũng không được đi ra."
"Rõ!"
Hà Văn Tuấn trả lời, chợt tựa như nghĩ tới điều gì, chần chờ nhìn Quân Nhật Đình.
"Tổng giám đốc, có cần báo trước cho mợ chủ không?”
Quân Nhật Đình sửng sốt một chút: "Không cần, tôi không có ý định để cho Thanh Tuệ tham dự vào chuyện này."
Đang nói thì cửa phòng bệnh bị bất ngờ bị đẩy ra.
"Không muốn cho em tham dự cái gì?"
Hứa Thanh Khê chỉ nghe được nửa câu sau, cau mày lại nhìn Quân Nhật Đình, sau đó liếc mắt nhìn Hà Văn Tuấn.
"Hai người đang bí mật bàn bạc chuyện gì đó hả?”
Hà Văn Tuấn không biết làm sao, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình khẽ cười một tiếng, ngoắc Hứa Thanh Khê lại.
Hứa Thanh Khê thuận thế đi tới.
"Nếu đã là bí mật thì đương nhiên là không thể nói ra rồi.”
Anh nói xong thì phất tay ra hiệu cho Hà Văn Tuấn.
Hà Văn Tuấn biết là tổng giám đốc đang giải vây giúp cậu ta, gật đầu quay người đi ra ngoài.
Hứa Thanh Khê nhìn cậu ta rời đi, lại nhìn Quân Nhật Đình cười như là hồ ly.
Biết được người đàn ông này sẽ không nói cho cô nên cũng không có dây dưa nữa.
"Được, em mặc kệ hai người đang thương lượng cái gì, dù sao anh phải nhớ kỹ cho em, an toàn là nhất, tuyệt đối không được để cho mình rơi vào nguy hiểm!"
Quân Nhật Đình nghe Hứa Thanh Khê nói vậy thì không hề thấy không kiên nhẫn, ngược lại trong lòng còn rất ấm áp.
"Em biết rồi, sẽ không để cho em lo lắng."
Anh nắm chặt tay Hứa Thanh Khê, nhìn người trong ngực mình.
Cũng không biết là do ánh mặt trời ngoài cửa sổ quá tươi đẹp hay là do bầu không khí trong phòng bệnh.
Hai người ôm nhau, chậm rãi tới gần nhau, hơi thở nóng hổi đan xen vào nhau, sau đó là hai cánh môi chạm nhau.
Không đầy một lát, trong phòng bệnh vang lên tiếng va chạm khiến cho người nghe phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Không biết qua bao lâu, tiếng động này mới dừng lại.
Hứa Thanh Khê mất hết sức lực nằm sụi lơ trên người Quân Nhật Đình, vốn là gương mặt mềm mại trắng nõn giờ lại đỏ đến như quả anh đào chín mọng, khiến cho người ta không nhịn được mà muốn cắn một cái.
Môi đỏ hé mở, phun ra mùi thơm, lại hơi sưng, còn mê người hơn cả tinh linh bóng đêm.
Quân Nhật Đình hít mạnh vào một hơi, lúc này mới không có xúc động xử lý cô ngay tại bệnh viện.
"Thanh Tuệ, mấy ngày nay vất vả cho em, tối nay em không cần ở đây, về nghỉ ngơi cho tốt đi, được không?"
Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai Hứa Thanh Khê, còn mang theo chút dụ dỗ.
Bản thân Hứa Thanh Khê còn chưa tỉnh táo sau kích thích mới nãy, lúc này cô còn không nghe rõ lời anh nói, chỉ vô thức lên tiếng: "Được!"
Đợi cô kịp phản ứng thì mới vô thức phát hiện mình đồng ý cái gì.
"Đêm nay không ở đây thì em không yên lòng.”
Cô nhíu mày đổi ý.
Quân Nhật Đình đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, cười nói: "Không sao đâu, hơn nữa ban đêm anh đã sắp xếp Hà Văn Tuấn tới, mấy ngày này em tự mình đi làm cho cậu ta khá nhiều chuyện, vừa rồi Hà Văn Tuấn còn hỏi anh có phải là muốn cho cậu ta nghỉ việc hay không?’”
Hứa Thanh Khê nghe anh nói dí dỏm vậy thì không nhịn được mà cười thành tiếng.
"Trợ lý Hà sẽ không oán trách em như vậy.”
Cô giống như cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cũng không phản bác: "Hoàn toàn chính xác, cậu ta sẽ không nói như vậy, nhưng mà ý cũng không khác mấy, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là annh không nỡ để em bị liên lụy, đồng ý với anh, tối về nghỉ ngơi cho tốt, dù sao anh còn phải nằm viện mấy ngày nữa, anh không muốn anh vừa mới xuất viện thì em lại đổ bệnh."
Hứa Thanh Khê nhìn thấy chân tình trong mắt của anh, cuối cùng cũng không có kiên trì nữa.
Cô trông chừng Quân Nhật Đình ăn hết bữa tối, chờ khi Hà Văn Tuấn tới thì mới dặn dò vài câu rồi đi về.
"Tiễn người đi rồi?"
Quân Nhật Đình nhìn thấy Hà Văn Tuấn trở lại thì dò hỏi.
"Đưa lên xe, chờ người bình an đến nơi thì lái xe sẽ gọi điện thoại báo cáo."
Quân Nhật Đình gật đầu, tiếp tục dò hỏi: "Bên này bệnh viện đã sắp xếp như thế nào rồi?"
"Phòng bệnh hai lầu trên dưới đã được dời đi, bệnh nhân cũng được đổi thành người của chúng ta, bên ngoài cũng có người trông coi, cam đoan bọn họ đi vào được mà không đi ra được."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì hài lòng gật đầu.
"Rất tốt, dặn dò bọn họ nên làm gì thì cứ làm, đừng khiến cho người khác nghi ngờ, cậu cũng thế.”
Hà Văn Tuấn gật đầu, xoay người đi sắp xếp.
Mà cậu ta rời đi cũng bị người đang ở trong một tòa cao ốc cách đó không xa nhìn thấy.
"Chủ nhân, đúng là Thượng Đế cũng đang giúp chúng ta, đêm nay bên phía Quân Nhật Đình không có ai gác đêm cả."
Tâm phúc nhếch môi cười, lặp lại cảnh tượng mà hắn ta mới nhìn thấy.
Kiều Nô tựa ở trên ghế salon, nhướng mày hỏi: "Trùng hợp như vậy?"
Cũng không trách sao cô ta lại hỏi như vậy.
Bên này cô ta vừa quyết định hành động thì bên kia Quân Nhật Đình không có ai canh gác, có vẻ như là đang cung cấp cơ hội cho bọn họ.
Kiều Tam cũng nghĩ đến điểm ấy.
.
ngôn tình tổng tài
"Có phải là âm mưu hay không? Hay là người đàn ông đó biết chúng ta muốn ra tay rồi?"
Kiều Nô nghe nói như thế thì vẻ nghiền ngẫm trên mặt biến thành nghiêm túc.
Dù sao suy đoán này cũng không phải không có khả năng.
Những thân tín khác cũng nhận ra được việc này khác thường.
"Không thì chúng ta lại quan sát thêm nữa?"
Thân tín đề nghị.
Kiều Tam đồng ý, tuy nhiên kết quả sau cùng thì còn phải xem Kiều Nô.
Hắn ta nhìn về phía Kiều Nô, im lặng chờ đợi.
Kiều Nô cũng không có đáp lại trước.
Cô ta rũ mắt xuống, tựa như đang tự hỏi.
Cũng không biết cô ta nghĩ tới điều gì, một lúc sau thì cô ta đồng ý với lời đề nghị của thân tín.
"Đồng thời xuống dưới, đừng vội động thủ, tiếp tục quan sát."
Cô ta nói xong thì ngoắc Kiều Tam tới rót thêm rượu cho cô ta, chậm rãi thưởng thức, nhất cử nhất động đều tràn ngập phong tình, khiến cho một đám đàn em tim đập nhanh không thôi.
Cứ như vậy, hai phe giằng co không ra tay, thời gian từng giây từng phút đi qua.
Mắt thấy đã vào đêm khuya mà bên ngoài bệnh viện vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, trong lòng Hà Văn Tuấn bắt đầu hoài nghi.
"Tổng giám đốc, không phải là đêm nay bọn họ không tới đó chứ?”
Cậu ta nói ra nghi ngờ trong lòng của mình.
Quân Nhật Đình nhìn cậu ta một cái, lại quét mắt màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, cười lạnh nói: "Sẽ không, chắc chắn bọn họ sẽ tới."
Hà Văn Tuấn hơi không tin: "Nhưng mà lâu như vậy mà vẫn không có động tĩnh gì, có gì đó không đúng lắm."
"Hóa ra cậu cũng cảm thấy không đúng, còn tưởng rằng cậu bị tài liệu của công ty làm cho não treo máy rồi chứ?”
Quân Nhật Đình chế nhạo nhìn Hà Văn Tuấn khiến Hà Văn Tuấn xấu hổ một trận, tuy nhiên cậu ta cũng không có phản bác.
Dù sao cậu ta đã hiểu ý của tổng giám đốc nhà mình.
Trước mắt là bọn họ đang so xem ai hết kiên nhẫn trước.
Tuy nhiên, hẳn là người của đối phương không giữ được bình tĩnh.
Khi đồng hộ của bệnh viện chỉ vào số không thì bệnh viện vốn yên tĩnh xuất hiện không ít tiếng động xạt xạt.
Vốn ý của Kiều Nô là cắt đứt toàn bộ nguồn điện của bệnh viện trước rồi mới đi vào, ai ngờ bên chỗ nguồn điện có người canh gác, bọn họ không thể đánh rắn động cỏ, chỉ có thể từ bỏ ý nghĩ này.
Cuối cùng, bọn họ chia ra ba đường, đi vào từ ba cổng khác nhau của bệnh viện.
Theo chân bọn họ chui vào, ý tá vốn đang trực ban trên hành lang bị người che miệng chụp thuốc mê mang đi vào chỗ tối, không đầy một lát thì có mấy ‘y tá’ có hình thể không phù hợp với quần áo từ đó đi ra..