Nhà họ Quân, Hứa Thanh Khê cũng không biết Quân Nhật Đình ra ngoài bắt người.
Cô nhận được tin tức là Quân Nhật Đình có một buổi hẹn đột xuất, nghĩ đến có thể Quân Nhật Đình sẽ uống rượu, cô cố ý nấu canh giải rượu, ngồi trên ghế salon trong phòng khách vừa xem tivi vừa chờ đợi anh về.
Ngay khi cô đợi đến sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng cũng nghe được động tĩnh phía bên ngoài.
Cô giật mình một cái, vội vàng từ đứng dậy đi ra phía ngoài.
Chỉ thấy có mình Quân Nhật Đình xuống xe, mà xe thì được Hà Văn Tuấn lái đi.
"Tại sao còn chưa ngủ, không phải đã dặn em đừng chờ anh sao?’
Quân Nhật Đình nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa ra vào, mặc dù ngoài miệng bất mãn nhưng nhu tình trong mắt lại bán đứng tâm tình của anh lúc này.
"Nghĩ chắc có lẽ anh sẽ uống rượu, khi về sẽ không thoải mái nên đợi anh về, đúng rồi, canh giải rượu nấu cho anh còn giữ ấm trong phòng bếp, anh có uống rượu không?"
Hứa Thanh Khê nói xong thì không đợi Quân Nhật Đình trả lời mà chạy bộ đến trước mặt anh, nhón chân lên ngửi ngửi ở trên người anh.
Quân Nhật Đình nhìn dáng vẻ của cô thì trong lòng thích muốn xỉu.
Anh ôm eo Hứa Thanh Khê, thấp giọng nói: "Ngửi như vậy sao mà ngửi chính xác được, phải như vậy mới đúng nè.”
Hứa Thanh Khê còn không kịp phản ứng thì một gương mặt tuấn tú áp sát vào cô, ngay sau đó là một cánh môi hơi lạnh áp lên trên môi cô.
Quân Nhật Đình nhắm mắt lại, cẩn thận thưởng thức mùi thơm chỉ thuộc về duy nhất Hứa Thanh Khê.
Bốn môi kề sát, dây dưa, ôn nhu không nói nên lời.
Hứa Thanh Khê không nhịn được mà lún sau vào, thậm chí cũng dần dần như nhũn ra, chỉ đành nắm ngực áo Quân Nhật Đình thật chặt mới miễn cưỡng đứng vững được.
Cũng không biết qua bao lâu, Quân Nhật Đình mới buông cô ra.
Hứa Thanh Khê còn hơi mê mang, mị nhãn như tơ nhìn Quân Nhật Đình.
Phong tình như thế thì sao Quân Nhật Đình có thể nhịn được, khẽ cười một tiếng, ôm ngang người cô đi thẳng vào phòng ngủ.
Đêm còn rất dài...!
Hôm sau, Hứa Thanh Khê bị quần cả một đêm, ngủ đến gần trưa rồi mới tỉnh lại, hiển nhiên bên cạnh đã không có ai.
Cô cũng không thèm để ý, thức dậy dọn dẹp một phen rồi xuống lầu dùng cơm.
Mạc Ly thấy cô thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Hứa Thanh Khê cũng làm bộ như không thấy được, cơm nước xong xuôi thì ra vườn hoa vẽ bản thảo thiết kế.
Cũng trong lúc đó, tập đoàn Quân Thị.
Quân Nhật Đình vừa xử lý xong chuyện công ty thì nhận được cuộc gọi từ Mạc Truy ở nước ngoài.
"Anh, vừa đạt được tin tức từ Mạc Yến, anh ta sắp giải xong mật mã của cái USB mà anh đã gửi qua trước đó."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì ánh mắt lóe lên tia sáng.
"Rất tốt, cậu toàn lực phối hợp, có tin tức thì báo cho tôi biết một tiếng.”
Mạc Truy đáp một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó nói sang chuyện khác, giọng điệu hơi nghiêm túc: "Anh, trước khi USB hoàn toàn phá giải thì em cảm thấy có thể trong khoảng thời gian này sẽ có phiền phức càng lớn tìm tới cửa, anh ở trong nước phải cẩn thận đó."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì sắc mặt trầm xuống.
Dù sao Mạc Truy sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy.
"Có phải cậu phát hiện cái gì rồi hay không?”
Anh hỏi, nhưng câu trả lời không thể khiến anh hài lòng.
"Tạm thời còn không có phát hiện mới, chẳng qua là cảm thấy trong khoảng thời gian này mấy cái thế lực ở nước ngoài đều đang nhằm vào cái USB này, trước mắt còn hao tổn không ít người, sợ là bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ."
Quân Nhật Đình nghe vậy thì không nói gì.
Mạc Truy nói chuyện này, anh cũng đã nghĩ tới.
Nhưng bây giờ tình cảnh của anh lại là địch ở trong tối, anh ở ngoài sáng, hành động không dễ.
"Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp tốt."
...!
Nước I, Tập đoàn JK.
Diệu Tư ngồi ở văn phòng nghe đàn em báo cáo tin tức mới nhất tới từ thủ đô của nước X.
Khi biết Hắc Quả Phụ đã bị bắt thì có vẻ như bên phía Quân Nhật Đình cũng lắng xuống, vẫn luôn không bất kỳ động tác gì cả.
Anh ta đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, trầm tư nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.
Trực giác nói cho anh ta biết, Quân Nhật Đình tuyệt đối sẽ không yên lặng như vậy.
Nhất là mấy cái thế lực lần lượt ra tay với anh.
Nghĩ đến đây, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu của anh ta khiến sắc mặt anh ta thay đổi.
"Bây giờ lập tức đi đặt trước cho tôi một tấm vé máy đi nước X sớm nhất, tôi muốn đi nước X."
Anh ta vừa dứt lời thì trợ lý đang báo cáo cũng hơi sững sờ, tuy nhiên dưới ánh mắt hung ác của ông chủ thì vẫn kịp thời phản ứng, xoay người đi làm việc.
Vào lúc ban đêm, Diệu Tư thì đã tới thủ đô nước X.
Anh ta cũng không có lập tức đến khách sạn nghỉ ngơi mà lấy điện thoại di động ra gọi cho Lê Ngọc Mỹ.
"Bây giờ tôi đang ở câu lạc bộ 985, cô qua đây một chuyến."
Dứt lời, anh ta cũng không cần biết Lê Ngọc Mỹ có đồng ý hay không, dứt khoát cúp máy.
Lê Ngọc Mỹ nhìn điện thoại bị ngắt thì giận không chỗ trút.
Cô ta vốn không muốn tới nhưng lại sợ người này chơi liều, dù sao anh ta đang nắm được nhược điểm của cô ta trong tay.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô ta vẫn sắp xếp đi tới câu lạc bộ đó.
Mười mấy phút sau, cô ta đến câu lạc bộ, đi vào phòng dưới sự hướng dẫn của phục vụ viên.
Ai ngờ vừa mới đi vào bên trong thì bị mùi khói bên trong đó làm cho sặc.
Cô ta ho mấy cái mới thở đều lại được, cố nén xúc động muốn chửi, nhấn nút thoát khí, đồng thời tức giận đi đến chỗ ghế salon đối diện Diệu Tư, ngồi xuống.
"Nói đi, gọi tôi đến là có chuyện gì?"
Diệu Tư nghe vậy thì lười biếng ngước mắt lên.
"Tôi muốn cô nghĩ cách lừa Quân Nhật Đình ra."
Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế thì cảnh giác.
"Anh lại muốn làm cái gì?"
Diệu Tư hừ lạnh: "Làm cái gì thì không cần cô phải lo, dù sao cô chỉ cần lừa người tới chỗ định trước là được.”
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì sắc mặt khó coi.
Còn không đợi cô ta phản bác thì Diệu Tư như xem thấu tâm tư của cô ta, khẽ cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không ra tay với người trong lòng của cô.”
Lê Ngọc Mỹ thấy anh ta nói toạc lo lắng trong lòng mình ra thì cũng không giấu diếm nữa, châm chọc nói: "Anh cảm thấy tôi sẽ tin tưởng một người đã từng thất tín với mình sao?"
Diệu Tư híp mắt, anh ta biết Lê Ngọc Mỹ nói là chuyện lúc trước anh ta ra tay với Hứa Thanh Khê nhưng thất bại.
"Cô Lê cứ yên tâm đi, cô nên hiểu rõ, Quân Nhật Đình không phải người khác, xuống tay với anh ta là chuyện tốn công vô ích.
Hơn nữa, dù sao nơi này cũng là nước X, nếu tôi phạm tội thì cũng chạy không thoát được.”
Lê Ngọc Mỹ không nói, có vẽ như vẫn chưa tin.
Diệu Tư cũng không giận, tiếp tục thuyết phục cô ta: "Chỉ cần cô giúp tôi lấy được đồ trên tay Quân Nhật Đình thì sau khi chuyện thành công, cô muốn trừ bỏ Hứa Thanh Tuệ tôi cũng sẽ giúp cô.”
Mặc dù Lê Ngọc Mỹ động lòng nhưng chuyện này quá phiêu lưu.
Nếu là làm một lần mà không thành công thì rất có thể cô ta sẽ bị bại lộ trước mặt Quân Nhật Đình.
Hơn nữa, cô ta cũng không tin tưởng người đàn ông này.
Dù sao nếu làm như vậy thì cũng tương đương với để cho anh ta nắm được thêm một nhược điểm nữa, nếu như sau này anh ta muốn làm gì đó mà cần cô ta hỗ trợ nữa thì chắc chắn sẽ dùng để uy hiếp cô ta nữa.
"Kế hoạch anh nói không tệ, nhưng người tính không bằng trời tính, hơn nữa, tôi rất quý trọng mạng sống của mình, không thích làm mấy chuyện nguy hiểm như vậy, thứ cho tôi không thể đồng ý.”
Lê Ngọc Mỹ không chút nghĩ ngợi từ chối.
Diệu Tư cũng không ngờ kết quả sẽ là như vậy.
Anh ta nguy hiểm nheo mắt lại, nhìn Lê Ngọc Mỹ từ trên xuống dưới, trầm giọng nói: "Cô muốn từ chối thật, không phối hợp?”
Mặc dù Lê Ngọc Mỹ mím môi không nói, nhưng ý cô ta rất rõ ràng.
Diệu Tư hừ nhẹ: "Xem ra Cô Lê đã quên bây giờ cô và tôi là người chung một thuyền, cô muốn giả làm người tốt trước mặt Quân Nhật Đình, cô không sợ tôi công bố chuyện lúc trước ra cho Quân Nhật Đình biết hay sao?".