Lê Ngọc Mỹ thấy Diệu Tư nói thẳng thừng như vậy thì tức giận đến toàn thân phát run, nghiến răng nghiến lợi, không nói nên lời.
Diệu Tư thấy thế thì cũng không thèm để ý, khẽ cười nói: "Cô Lê phải suy nghĩ cho kĩ đó.”
Lê Ngọc Mỹ nhìn chằm chằm anh ta, cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Cô ta không thể để cho Quân Nhật Đình biết những chuyện này.
"Tốt nhất là anh nên giữ lời hứa, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho anh!"
Diệu Tư híp híp mắt, nghe cô ta hùng hổ hăm dọa thì cười nói: "Đương nhiên."
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy thì hừ lạnh một tiếng: "Chờ tin của tôi."
Dứt lời, cô ta cũng không thèm quan tâm phải chăng Diệu Tư còn có muốn nói gì nữa hay không, cầm túi xách lên thì thẳng ra ngoài.
Diệu Tư nhìn cô ta rời đi, hớp một ngụm rượu, lạnh lùng nhếch miệng.
"Không nỡ bỏ Quân Nhật Đình như vậy, đến lúc đó để cho các người làm một đôi uyên ương uổng mạng, sẽ không lâu đâu.”
Anh ta thấp giọng nỉ non, không đầy một lát thì cũng để ly rượu xuống rời khỏi phòng.
...!
Hôm sau, nhà họ Quân.
Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê rời giường xuống lầu dùng cơm.
Hai người vừa ăn xong thì nghe quản gia nói Lê Ngọc Mỹ tới.
"Cô ta lại đến tìm em dạo phố sao?"
Quân Nhật Đình chế nhạo nhìn về phía Hứa Thanh Khê.
Trong mắt Hứa Thanh Khê tràn đầy bất đắc dĩ.
Cô không muốn ra khỏi nhà, nhất là đi ra ngoài với Lê Ngọc Mỹ.
Cho dù không thích nhưng khi Lê Ngọc Mỹ đi vào phòng khách, Hứa Thanh Khê cũng không thể không tươi cười đón cô ta.
"Cô Lê, hôm nay tôi còn có một ít bản thảo phải làm, sợ là không thể đi ra ngoài với cô."
Hứa Thanh Khê không đợi Lê Ngọc Mỹ nói rõ ý đồ đến đây thì đã uyển chuyển từ chối.
Lê Ngọc Mỹ nghe vậy trên mặt hơi cứng lại.
Sao cô ta lại không nhận ra Hứa Thanh Khê rất là bài xích cô ta, trong lúc nhất thời trong lòng cô ta lửa giận ngập trời.
Tiện nhân đó đúng là cho là mình là bánh trái thơm ngon sao, cô ta đường đường là tiểu thư của nhà họ Lê, có cần phải bám lấy cô không bỏ hay sao?
Cô ta hung tợn mắng thầm trong lòng, trên mặt lại không có biểu hiện gì, cười nói: "Cô Cố hiểu lầm rồi, lần này tôi không có đến tìm cô."
Quân Nhật Đình nghe nói như thế thì nhíu mày: "Không phải tìm Thanh Tuệ thì tìm tôi sao."
Lê Ngọc Mỹ gật đầu: "Đúng vậy, trước đó bố tôi và chú Quân đã ký một hợp đồng với nhau sao? Tôi là người phụ trách của hạng mục này, hôm nay tới đây là muốn theo anh tới công ty bàn chút chuyện.”
Quân Nhật Đình nghe cô ta nói tới chuyện công ty thì lập tức thu hồi tâm tư chơi đùa, gật đầu nói: "Vậy được, chúng ta đi công ty nói."
Không biết tại sao, khi Hứa Thanh Khê biết Lê Ngọc Mỹ và Quân Nhật Đình có tiếp xúc công việc với nhau thì trong lòng hơi chua.
Tuy nhiên tâm trạng ghen ghét này còn chưa duy trì bao lâu thì đã được Quân Nhật Đình đền bù.
"Anh và Ngọc Mỹ đi công ty, em ở nhà chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt nhọc."
Quân Nhật Đình cũng không ngại Lê Ngọc Mỹ vẫn còn ở đây, đi lên ôm lấy Hứa Thanh Khê, còn hôn lên trán của Hứa Thanh Khê.
Lúc này Hứa Thanh Khê không có ghen ghét nữa mà là ngại ngùng.
"Đừng làm rộn, sẽ khiến cho cô Lê chế giễu."
Cô đỏ mặt đẩy Quân Nhật Đình ra.
Quân Nhật Đình biết cô đang xấu hổ nhưng anh không khống chế được cảm xúc trong lòng mình.
Mặc dù bọn họ không có bắt đầu bằng tình cảm, dù là kết hôn cũng không phải ý muốn của anh.
Nhưng trong khoảng thời gian này tiếp xúc với nhau, còn có sự ăn ý mà hai người chậm rãi bồi dưỡng ra được khiến anh cứ trôi qua như thế này cũng không tệ lắm.
Hơn nữa bọn họ ở chung ở chung với nhau cũng càng ngày càng giống hai vợ chồng già.
Chỉ là anh hài lòng nhưng có người không hài lòng.
Lê Ngọc Mỹ và Mạc Ly chính là một trong số đó.
Bọn họ nhìn hai người dính lấy nhau, ghen ghét trong mắt đều sắp hóa thành thực chất.
Ánh mắt nhìn Hứa Thanh Khê chằm chằm, càng hận không thể đục thủng mấy lỗ trên người cô.
Hiển nhiên Hứa Thanh Khê cũng cảm nhận được mấy ánh mắt này, cô không cần nghĩ cũng biết mấy ánh mắt đó là của ai, trong lúc nhất thời ánh mắt cô nhìn Quân Nhật Đình cũng trở nên rất phức tạp.
Có đôi khi đàn ông ưu tú quá cũng là một gánh nặng.
Quân Nhật Đình không biết tâm tình lúc này của Hứa Thanh Khê, anh dặn dò vài câu sau đó gọi Lê Ngọc Mỹ rời đi.
Lê Ngọc Mỹ không muốn để lộ tâm tư của mình trước mặt Quân Nhật Đình, cho nên từ đó cho đến trưa đều tập trung vào công việc, vì thế nên không có bị lộ tẩy.
Hai người tại trao đổi xong phương an hợp tác cụ thể thì Lê Ngọc Mỹ lại nói qua chuyện của khách hàng.
"Đúng rồi, Nhật Đình, hạng mục này bên phía khách hàng muốn gặp người phụ trách hai bên chúng ta một lần, đêm nay anh có rảnh không?"
Cô ta cười yếu ớt nhìn Quân Nhật Đình, nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện ra cảm xúc bất an và sốt sắng trong mắt của cô ta.
Nhưng mà Quân Nhật Đình cũng không có chú ý tới.
Dù sao anh và Lê Ngọc Mỹ cùng đi gặp khách hàng đã không phải là lần một lần hai, bởi vậy anh không thèm ngẩng đầu lên nhìn mà đồng ý luôn.
Lê Ngọc Mỹ thấy anh đồng ý thì khẽ thở phào, đồng thời đáy mắt cũng dâng lên một chút áy náy.
Tuy nhiên lại bị cô ta nhanh chóng che giấu đi.
Cô ta nhìn người đàn ông tuấn tú trước mắt, trong mắt chợt lóe lên vẻ kiêng quyết.
Phải biết, cô ta làm như vậy cũng là vì tốt cho Nhật Đình, người phụ nữ Hứa Thanh Tuệ đó không xứng với Nhật Đình, chỉ có cô ta mới là thích hợp nhất, cũng xứng đôi với Nhật Đình.
Mà Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê cũng không biết mấy chuyện này.
Khi Hứa Thanh Khê khi biết đêm nay Quân Nhật Đình không về dùng cơm, phải đi gặp khách hàng với Lê Ngọc Mỹ, dù sáng nay đã được anh trấn an nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu.
Mạc Ly ngồi ở đối diện cô, vừa rồi, lời Hứa Thanh Khê dặn dò quản gia cô ta cũng nghe được, nhìn Hứa Thanh Khê như là đang nhìn đồ ngu.
Đúng là, đồ đàn bà ngu chính là đồ đàn bà ngu.
Nếu như là cô ta thì cô ta tuyệt đối không để cho cậu chủ nhà cô ta đi ăn cơm với người phụ nữ khác, nói là gặp khách hàng, vậy gặp khách hàng xong thì sao?
Những lời này, cô ta chỉ thầm nghĩ trong lòng chứ không hề có ý nói cho Hứa Thanh Khê.
Dù sao cô ta ước gì tình cảm giữa Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình tan vỡ.
Cũng chỉ có như vậy thì cô ta mới có cơ hội, đúng không?
Cùng lúc đó, một quán rượu nổi tiếng ở thủ đô.
Lê Ngọc Mỹ dẫn Quân Nhật Đình đi dùng cơm với khách hàng.
Khách hàng nhìn thấy hai người rất xứng đôi thì không ngừng lấy lòng.
"Cô Lê đây và anh Quân đúng là trai tài gái sắc, không biết khi nào mới được uống rượu mừng của hai người.”
Lê Ngọc Mỹ nghe nói như thế thì ý cười trên mặt không giảm.
Cũng càng thêm hài lòng với vị khách hàng này.
Nhưng cô ta nhanh chóng bị kéo về với hiện thực.
Chỉ vì người đàn ông bên cạnh nhíu mày, trong mắt tràn đầy phản cảm khiến một bầu nhiệt huyết của cô ta lạnh ngắt.
Chỉ một thoáng, cô ta tỉnh táo lại, trước khi Quân Nhật Đình mở miệng giải thích thì cô ta đã cướp lời nói trước.
"Anh Lý đừng nói lung tung, tổng giám đốc Quân là người đã có gia đình, nếu mà chuyện này truyền ra khiến cho hiểu lầm, tổng giám đốc Quân về nhà bị phạt thì sau này anh ấy cũng sẽ không đi với tôi đi gặp khách hàng nữa."
Cô ta vừa nói vừa quan sát sắc mặt Quân Nhật Đình.
Chỉ thấy sắc mặt Quân Nhật Đình đã không còn khó coi như vừa nãy nữa.
Cô ta nhẹ nhàng thở ra, nhưng lại có chút không cam lòng.
Nhưng mà người được cô ta gọi là anh Lý thì ánh mắt lấp lóe, cười nói: "Hóa ra anh Phong đã có gia đình, tôi chưa nghe ai nói cả, là tôi sai, tôi tự phạt.”
Anh Lý uống liền ba ly rượu đế, chủ đề này cũng kết thúc ở đây.
Sau đó mấy người vui chơi giải trí, hàn huyên không ít chuyện liên quan tới hợp tác, đến khuya thì bữa tiệc này mới kết thúc.
Chờ tiễn khách hàng đi, trong phòng chỉ còn lại hai người Quân Nhật Đình và Lê Ngọc Mỹ..