Nhà họ Quân.
Hứa Thanh Khê nằm trên giường, không biết tại sao mà lại không ngủ được.
Nhất là trong lòng cứ luôn bối rối một cách khó hiểu, như có chuyện gì không tốt sắp xảy ra.
Cô suy nghĩ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà ngồi dậy.
Trước mắt chỉ có hai người cô không yên tâm, một là mẹ cô, một là Quân Nhật Đình.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho bệnh viện hỏi thăm y tá tình trạng của mẹ cô, biết mẹ cô cũng khỏe thì sự bất an trong lòng cũng giảm bớt một nửa.
Sau khi cúp điện thoại, cô lập tức bấm gọi cho Quân Nhật Đình.
Nhưng lần này thì không có thuận lợi như vậy.
Điện thoại gọi được nhưng không ai nghe.
Cô liên tục gọi mấy lần đều là như vậy khiến cô hoảng hốt.
Có phải Nhật Đình đã xảy ra chuyện hay không.
Cô căng thẳng đến tay cũng run lên, lại cưỡng chế mình bình tĩnh lại.
Chỉ thấy cô nắm chặt điện thoại, bấm gọi cho Hà Văn Tuấn nhưng máy lại báo bận.
Hết cách, cô chỉ đành cúp điện thoại, hít một hơi chờ đợi.
Một bên khác, Hà Văn Tuấn cũng đang nghe điện thoại.
Bởi vì lúc này cậu ta đã sắp bể đầu sứt trán.
Từ đàn em đi theo Quân Nhật Đình báo lại, tổng giám đốc nhà cậu ta bị người bắt cóc.
Bên nay cậu ta khẩn cấp sắp xếp, đồng thời cậu ta cũng nghĩ cách liên lạc với tổng giám đốc nhà mình.
Cũng bởi bận bịu như thế nên cậu ta đã bỏ lỡ cuộc điện thoại Hứa Thanh Khê gọi tới.
Cũng trong lúc này, cậu ta nhận được điện thoại của Quân Nhật Đình.
"Tổng giám đốc, giờ anh ở đâu? Có an toàn không?"
Cậu ta cầm điện thoại, khẩn trương hỏi thăm.
Nhưng lại không biết cậu đang nói chuyện với đám người Diệu Tư.
"Yên tâm, bây giờ tổng giám đốc nhà cậu rất khỏe, nhưng nếu chúng tôi không lấy được thứ chúng tôi muốn thì anh ta cũng xong đời."
Anh ta cười khẽ đáp lại Hà Văn Tuấn.
Hà Văn Tuấn đột nhiên nghe được lời uy hiếp thì ở trong điện thoại trầm mặc một chút.
Mấy giây qua đi, cậu ta mới lên tiếng: "Tao không cần biết mày là ai, nếu như tổng giám đốc nhà tao vì vậy mà gặp chuyện thì cho dù xa tận chân trời góc biển thì Tập đoàn Quân Thị cũng không buông tha cho mày!"
Cậu ta trầm giọng uy hiếp, giọng điệu cũng lăng lệ không ít.
Có thể nhìn ra được, cậu ta đang rất tức giận.
Diệu Tư cười khẽ, không nói gì, ánh mắt nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình lạnh lùng liếc qua, lạnh nhạt nói: "Hà Văn Tuấn."
Vẻn vẹn ba chữ đã làm cho Hà Văn Tuấn tỉnh táo lại.
"Tổng giám đốc?
Cậu ta hơi kinh ngạc hỏi lại.
Còn không đợi cậu ta quan tâm tình huống Quân Nhật Đình, Quân Nhật Đình đã ra lệnh cho cậu ta: "Cậu tới nhà họ Quân, lấy cái USB để trong ngăn kéo thứ hai bên trái trong phòng làm việc của tôi đem tới phố Chương Dung, đến lúc đó sẽ có người dẫn cậu tới đây."
Hà Văn Tuấn nghe vậy thì ánh mắt lấp lóe đáp ứng: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đi làm ngay.”
Dứt lời, cậu ta đang muốn cúp điện thoại thì lại bị Quân Nhật Đình gọi lại.
"Đợi chút nữa, nếu như mợ chủ hỏi tôi thì cậu biết nên nói như thế nào chứ?”
Hà Văn Tuấn biết Tổng giám đốc nhà mình không muốn để cho mợ chủ biết anh xảy ra chuyện.
"Hiểu rõ, tôi sẽ nói tổng giám đốc còn đang bàn công việc."
Quân Nhật Đình gật đầu, lúc này mới cúp điện thoại.
Chợt anh ngẩng đầu lên thì thấy Diệu Tư rất có hứng thú nhìn chằm chằm anh.
Bởi vì Quân Nhật Đình khiến anh ta nhớ tới Hứa Thanh Khê khiến cho anh ta có ấn tượng rất sâu.
"Phụ nữ thông minh và đàn ông lợi hại, thảo nào luông bị người ta nhớ thương."
Anh ta sờ lên cằm, nói một câu khó hiểu.
Quân Nhật Đình chỉ quét mắt nhìn anh ta một cái, ngồi yên trên ghế salon nhắm mắt dưỡng thần.
Diệu Tư thấy thế thì cũng không thèm để ý.
...!
Cùng lúc đó, nhà họ Quân.
Ngay khi Hứa Thanh Khê bởi vì tìm không thấy người mà suy nghĩ lung tung thì nghe được tiếng thắng xe dưới lầu, tưởng lầm là Quân Nhật Đình trở về, không kịp đi giày chạy xuống lầu.
"Nhật Đình...!trợ lý Hà?”
Cô còn chưa dứt lời thì phát hiện người trở về không phải Quân Nhật Đình mà là Hà Văn Tuấn, trên mặt hiện đầy kinh ngạc.
"Đã trễ như vậy sao trợ lý Hà còn tới đây? Nhật Đình đâu?"
Cô nói, nhìn ra sau lưng Hà Văn Tuấn.
Hà Văn Tuấn nhìn động tác của cô thì sắc mặt hơi cứng lại.
"Tổng giám đốc còn đang tiếp khách hàng, tôi tới lấy tài liệu đưa qua đó cho Tổng giám đốc."
Hứa Thanh Khê nghe nói như thế thì nổi lo lắng trong lòng cũng vơi đi hơn phần nửa.
Dù sao Hà Văn Tuấn là thân tín của Quân Nhật Đình, cậu ta nói anh đang tiếp khách hàng thì chắc chắn không giả.
Về phần tại sao không có nghe điện thoại, Hứa Thanh Khê không cần hỏi, hẳn là không tiện.
"Vậy cậu đi đi, tôi về phòng trước."
Cô nói xong, quay người muốn rời khỏi, sau đó lại giống nghĩ đến cái gì, dặn dò: "Trợ lý Hà, một hồi cậu gặp Nhật Đình thì dặn anh ấy uống ít rượu một chút."
Hà Văn Tuấn gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn Hứa Thanh Khê rời đi.
Chờ Hứa Thanh Khê rời đi, cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất cầm USB đi tới chỗ mà Tổng giám đốc nhà mình đã căn dặn.
Toàn bộ quá trình đều làm giống như tổng giám đốc nhà cậu ta đã nói.
Khi cậu ta đến phố Chương Dung thì không biết từ đâu xuất hiện hai người đàn ông lực lưỡng ở đâu chui ra, leo lên xe cậu ta.
Còn không đợi cậu ta phản ứng thì một cái cây súng đen nhánh, lạnh buốt chỉ vào huyệt Thái Dương của cậu ta.
"Lái xe, đi ngoại ô phía Tây!"
Giọng nói tràn đây sát khi vang lên bên tai cậu ta.
Hà Văn Tuấn đã đoán được hai người đó chính là người tới đón cậu ta.
Cậu ta không nói gì, nghiêm mặt nổ máy xe, đồng thời quan sát hai người trên xe thông qua kính chiếu hậu.
Người khống chế cậu ta phát hiện hành động của cậu ta thì hơi dùng sức ấn vào đầu Hà Văn Tuấn, nói: "Thành thật một chút!"
Hà Văn Tuấn bị dí đến cái trán tróc một miếng da, bị đau nhíu mày lại, tuy nhiên cũng an phận lại.
Mười mấy phút sau, dưới sự chỉ huy của bọn họ, Hà Văn Tuấn lái xe tới một cái nhà xưởng cũ nát ở vùng ngoại ô phía tây.
"Xuống xe!"
Xe vừa dừng hẳn, bọn họ yêu cầu Hà Văn Tuấn xuống xe.
Hà Văn Tuấn cầm đồ vật trung thực xuống xe.
Đi vào nhà máy dưới sự dẫn đầu của bọn họ.
Chỉ thấy bên trong nhà máy, dưới ánh sáng không được tỏ lắm từ ngọn đèn vàng cũ kĩ, một đám người hoặc đứng hoặc ngồi ở bốn phía.
Ở giữa có hai cái ghế sô pha, có Tổng giám đốc nhà cậu ta và người đã từng gặp mặt trước đó, Diệu Tư.
Diệu Tư nhìn thấy Hà Văn Tuấn, ngước mắt nhìn về phía Quân Nhật Đình còn đang nhắm mắt dưỡng thần.
"Người của anh tới."
Quân Nhật Đình nghe vậy mới chậm rãi mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn về phía Hà Văn Tuấn.
"Đồ đâu?"
Hà Văn Tuấn thấy thế, lập tức đi lên đưa USB cho Quân Nhật Đình.
Quân Nhật Đình cầm USB, nhìn cũng không nhìn mà ném qua cho Diệu Tư.
"Thứ mày muốn."
Diệu Tư cũng không ngờ Quân Nhật Đình sẽ làm như vậy, luống cuống tay chân chụp lấy, khóe miệng run rẩy không thôi.
"Tổng giám đốc Quân thật là gan dạ!"
Anh ta châm chọc, Quân Nhật Đình cũng hiểu rõ anh ta có ý gì, hoàn toàn không thèm để ý.
"Đồ cho mày, bây giờ có phải là nên để chúng tao đi rồi chứ?"
Diệu Tư nhìn USB trên tay một chút, ánh mắt lấp lóe nói: "Nếu như đồ là thật, tự nhiên sẽ thả anh."
Anh ta nói xong thì liếc mắt ra hiệu cho đàn em.
Đàn em lập tức lấy một cái máy tính tới, Diệu Tư cũng không để ý tới Quân Nhật Đình, bắt đầu kiểm tra.
Quân Nhật Đình nhìn, không nói gì, ngược lại là Hà Văn Tuấn nhìn người xung quanh thì trong lòng có chút bất an.
"Tổng giám đốc..."
Cậu ta muốn nói cái gì nhưng còn chưa nói xong thì bị Quân Nhật Đình liếc mắt ngăn lại.
Hiển nhiên Diệu Tư cũng nhìn thấy động tác của bọn họ, tuy nhiên anh ta không có rảnh để ý tới.
Ngón tay của anh ta không ngừng gõ trên bàn phím, không đầy một lát thì trên mặt lộ vẻ đắc ý.
"Tổng giám đốc Quân, cuối cùng cũng làm được một quyết định để người ta hài lòng.”.