Hứa Thanh Khê và Quý Ức nghe vậy thì hai người nhìn nhau một cái, rồi cả hai nhíu mày.
Hứa Thanh Khê nghi ngờ rốt cuộc ai lại yêu cầu cô hợp tác với Quý Ức.
Quý Ức thật sự không thích việc này.
Xét cho cùng thì theo ý cô ta là Hứa Thanh Khê đi theo con đường gợi cảm không xứng đáng để hợp tác với cô ta.
"Không thể đổi người khác à?"
Cô ta mím môi hỏi: "Tôi cùng cô Tuệ có phong cách thiết kế khác nhau, nếu chúng tôi hợp tác có thể sẽ không thể mang đến cho khách hàng những thiết kế đẹp nhất."
Lý Dương Châu nhìn cô ta, bà biết cô ta chỉ nói mấy câu xã giao thôi.
Đu sao bà cũng đã nghe qua về mối bất hòa giữa hai người.
"Điều này thì tôi không thể làm được, đây là do khách hàng bên kia yêu cầu."
Bà lắc đầu phản đối lại lá đơn xin đổi người của Quý Ức rồi an ủi cô ta: "Cũng không sao, phong cách hai người khác nhau cũng không sao, tôi tin tưởng hai người nghiêm túc với công việc nhất định sẽ tìm được phương pháp hợp tác tốt nhất."
Khi Quý Ức và Hứa Thanh Khê nghe thấy câu này thì cũng biết vấn đề hợp tác này chắc chắn không thể thay đổi dược rồi, nên hai người chỉ có thể đồng ý.
"Được rồi, khách hàng có yêu cầu thiết kế như thế nào?"
Quý Ức mím môi nói.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Khê cũng nghiêm túc nhìn về phía Lý Dương Châu.
Lý Dương Châu thấy vậy thì mới hài lòng nói ra yêu cầu của khách hàng.
"Về thiết kế, khách hàng yêu cầu sự đổi mới và có những điểm nhấn riêng biệt."
Quý Ức và Hứa Thanh Khê nghe vậy thì bắt đầu cầm quyển ghi cheps ra ghi chép lại.
Khoảng tầm nửa tiếng trôi qua thì Lý Dương Châu mới kết thúc cuộc nói chuyện: "Tiêu chuẩn của khách hàng là như vậy, các cô cứ về thiết kế thử một mẫu trước đi, nếu như khách hàng bên kia đồng ý thì chúng ta có thể chỉnh sauwr thiết kế ra bản cuối cùng dựa vào nguyên mẫu mà khách đồng ý."
Quý Ức gật đầu một cái rồi cất giấy ghi chép đi, vẻ mặt cô ta kiêu căng nhìn về phía Hứa Thanh Khê rồi lạnh lùng nói: "Vì vậy để có một bản thiết kế tốt hơn tôi đành phải làm phiền thiết kế Khê mỗi ngày đến công ty báo cáo cho đến khi bản mẫu được tung ra."
Mặc dù Hứa Thanh Khê không thoải mái với thái độ của cô ta nhưng cô vẫn gật đầu: "Tôi biết."
Như vậy Hứa Thanh Khê tạm thời kết thúc thời gian làm việc tự do ở nhà, ngày nào cô cũng phải đến công ty báo cáo và cùng Quý Ức nghiên cứu bản thiết kế.
Quân Nhật Đình có nghe nói về chuyện này nhưng anh cũng không nói gì với cô cả.
Vì theo ý anh thì nếu lần hợp tác này có thể để Hứa Thanh Khê quyên mất thời gian, thì cô sẽ không lo lắng cho anh ở bên này và nó cũng đẻ cho Hứa Thanh Khê không suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng anh không biết mọi chuyện lại không bình thường như anh nghĩ.
Trước cũng đã nói Quý Ức có ý mấy phần với Quân Nhật Đình và sự tồn tại của Hứa Thanh Khê khiến cho cô ta cảm thấy rát chướng mắt.
Hơn nữa hai người bọn họ đã xé rách mặt rồi,chẳng qua bên ngoài giả như chưa xảy ra chuyện gì thôi.
Bây giờ hai người lại hợp tác với nhau, vậy chẳng khác gì hai ngọn núi nửa va chạm với nhau.
Quý Ức coi thường phong cách thiết kế của Hứa Thanh Khê, cô ta cảm thấy cô đang giả vờ tỏ vẻ trước mặt mình, nhưng Hứa Thanh Khê lại cảm thấy Quý Ức cố ý chèn ép cô.
Về vấn đề này mà hai người đã tranh cãi suốt hai ngày.
và hôm nay chính là ngày cuộc tranh cãi này bùng nổ.
"Hứa Thanh Tuệ, cô có nghe thấy tôi nói không, tôi nói nơi này không thể thiết kế như thế, vậy mà tại sao cô vẫn không chịu từ bỏ? Còn nơi này nữa, cô nghĩ cô đang làm cái gì vậy? Đây là đồng phục chuyên nghiệp, không phải mấy bộ đồ gợi cảm mà cô thiết kế trước đây, vậy mà cô lại thiết kế như vậy, cô đang định cho mấy cô nhân viên này đi quyến rũ ai?"
Quý Ức chỉ trích bản thiết kế mà Hứa Thanh Khê đưa cho cô ta, thậm chí cô ta còn coi thường cô hơn, vào cuối buổi nói chuyện cô ta ném bản thiết kế đó vào chân Hứa Thanh Khê.
Cả người Hứa Thanh Khê run lên vì tức giận khi thấy cô ta so sánh bản nháp được thiết kế cẩn thận của mình với loại trang phục gợi cảm hờ hững đó.
Đặc biệt là hành động ném bản vẽ cuối cùng của cô xuống đất, cô cảm thấy cô ta đang muốn làm nhục cô.
"Đủ rồi?"
Cô nhìn chằm chằm Quý Ức với đôi mắt đỏ hoe và gầm lên, việc này khiến cô ta sợ hết hồn.
" Hứa Thanh Tuệ, cô hét cái gì mà hết?"
Quý Ức kịp thời phản ứng, cả người cô ta nóng nên sau đó tỏ ra bộ dạng chất ván: "Làm sao? Chẳng lẽ cô thấy tôi nói sai?"
Hứa Thanh Khê không cần nghĩ ngợi gật đầu: "Vốn nó đã không đúng rồi, cô cố tình chỉnh tôi, bây giờ tôi yêu cầu cô phải xin lỗi tôi vì hành động vừa nãy!"
Quý Ức nghe thấy vậy thì cảm thấy mình đang nghe được một chuyện cười nào đó.
"Ha? Nói xin lỗi? Muốn tôi nói xin lỗi cô, cô cảm thấy chuyện này có thể không?"
Cô ta nói xong thì trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, cô ta nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Khê rồi nói từng chữ: "Thật sự tôi không biết cô vì sao lại ở lại công ty này? Cô đừng tưởng mình thiết kế được vài bộ quần áo bán chạy thì có thể giải tạo nên mặt ở trước mặt tôi, tôi nói cho cô biết, mấy bộ thiết kế của cô chẳng bộ nào lọt vào mắt tôi cả, nếu không phải nhờ mặt mũi của Nhật Đình thì tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cho cô thông qua, thật không ngờ nó lại giúp cô phát triển lòng tự cao tự địa của mình."
Cả người Hứa Thanh Khê tức giận đến run rẩy, hai tay cô nắm chặt vào nhau.
Cũng không biết có phải do rất tức giận không mà cuois cùng c lại mỉm cười.
Cô thả lỏng hai tay ra, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu giám đốc Úc đã không thích bản thiết kế của tôi như vậy thì tôi sẽ từ bỏ hạng mục này."
Nói xong thì cô cúi xuống nhặt bản thiết kế của mình trên mặt đất, rồi xoay người rời đi nhưng nói uất ức trong lòng vẫn khiến cô không thể nào bỏ được nỗi uất ức trong lòng mình, cuối cùng cô vẫn không nhịn được mà nói lại một câu.
"Hơn nữa tôi chưa bao giờ kiêu ngạo hay nên mặt với ai cả, nhưng có một số người thì khác, tự nghĩ bản thân mình đúng sau khi giành được mấy giải thưởng, phải biết là nếu tôi muốn thì những giải thưởng này tôi cũng có được."
Cô nói xong thì cũng không để ý đến sắc mặt của Quý Ức nửa mà xoay người đi luôn.
Tất nhiên cô làm như vậy không phải chỉ vì đây là nghề nghiệp của cô, nó còn là ước mơ từ bé của cô.
Ước mơ của mình cô sẽ không cho người khác chà đạp nó.
Dối với những lời mình vừa nói, cũng không phải là cô nói quá.
Nếu như không phải vì mấy chuyện rắc rối ở bên ngoài, mà thầy của cô đã từng nói cô sẽ trở thành một bậc thầy thiết kế mới trẻ nhất.
Nhưng mà đáng tiếc Quý Ức lại không biết những thứ này.
Mặc dù cô ta tức giận với lần phản kích này của Hứa Thanh Khê nhưng thật ra cô ta còn vui mừng hơn rất nhiều.
Những ngày này cô ta liên tục tìm ra lỗi để ép buộc Hứa Thanh Khê chủ động rời khỏi dự án.
Nhưng mà sự thật lại không dễ dàng như cô ta nghĩ.
Mặc dù Hứa Thanh Khê đã nói rút khỏi lần hợp tác lần này nhưng Lý Dương Châu bên kia lại không đồng ý.
Trước đây bà đã nói rồi, lần này hợp đồng khách hàng chỉ định hai người làm đơn hàng lần này.
Khi biết được mâu thuẫn giữa Hứa Thanh Khê và Quý Ức thì bà lập tức gọi hai người đến phòng làm việc.
Vốn dĩ Hứa Thanh Khê đã đi khỏi công ty rồi nhưng mà nhận được cuộc gọi này thế lên là cô chỉ có thể trở về công ty.
Lúc cô đến văn phòng thì thấy Quý Ức đã đến trước, hơn nữa cô ta làm kẻ ác lại nói xấu cô trước, cô ta đẩy hết mọi trách nhiệm nên người cô.
Cũng may Lý Dương Châu không tin lời một phía của cô ta, khi thấy cô đến thì bà gọi vào mời cô ngồi rồi hỏi: "Nói đi, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Hứa Thanh Khê mím môi, cô kể chuyện đã xảy ra từ đầu đến đuôi.
"Tổng giám đốc, nếu giám đốc Úc thấy hình ảnh thiết kế của tôi gợi cảm như vậy thì tôi tự nhận mình không đủ tư cách, nên tôi sẽ không tham lần thiết kế này nữa, mong bà tìm người khác."
Lý Dương Châu nghe xong thì cảm thấy đầu mình to lên.
Ghép câu nói của hai người này với nhau thì bà đã biết là Quý Ức cố tình làm vậy.
Nhưng mà do thân phận của cô ta nen bà cũng không nói gì thêm, dứt khoát tránh đề tài này đi, đi thẳng vào chủ đề công việc.
"Nếu như cô rút lui thì cuộc làm ăn này coi như hỏng và chúng ta sẽ phải trả tiền bồi thường gấp ba lần tiền hàng cho bên kia, vậy số tiền vi phạm hợp đồng này, ai trong hai người các cô định trả số tiền này?"
Hứa Thanh Khê và Quý Ức nghe thấy vậy thì hoảng sợ.
"Làm sao có thể có chuyện đó?".