Tất nhiên Hứa Thanh Khê cũng nhận ra bà Quân không thích mình, nên sau có người gọi đến thì cô yên lặng ngồi bên cạnh Quân Nhật Đình ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong thì mọi người không rời đi, mà đi vào phòng khách nói chuyện về công ty.
"Nhật Đình, ông nghe nói nhà họ Lê đã im lặng hai ngày này rồi, bây giờ họ lại bắt đầu kiêu căng hoạt động, cháu có ý kiến gì không?"
Đôi mắt Ông cụ Quân lóe lên hỏi anh.
Theo cau nói này của ông ta thì bà Quân và Quân Thanh cũng nhìn về phía Quân Nhật Đình.
Bọn họ cũng rát chú ý đến chuyện này.
Dù sao nếu thắng thì không sao, nếu mà thua nhà họ Lê thì không chỉ tổn thất về kinh tế mà mặt mũi nhà họ Quân ở bên ngoài cũng mất sạch.
"Ông nội, ông cứ yên tâm đi, chuyện này hai hôm nữa sẽ kết thúc, cháu đã sắp xếp xong hết rồi."
Quân Nhật Đình không nói ra hết kế hoạch của mình, mà chỉ nói ra câu chốt của mình thôi.
Bà Quân hơi không vui, bà ta định nói cái gì nhưng bị ông cụ nói trước.
"Nếu cháu đã sắp xếp xong thì ông cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng mà về cách hành động thì cháu phải cẩn thận, đừng có tự cao, thương trường giống như chiến trường, lúc nào cháu bất cản cũng sẽ bị giết chết.
Quân Nhật Đình gật đầu nói: "Cháu hiểu."
Sau đó hai người nói về chuyện công ty.
bà Quân và Quân Thanh tháy mình không thể chèn vào chủ đề này thì bà ta lại chuyển sang chú ý vào Hứa Thanh Khê.
"Gần đây cô có đi bệnh viện không?"
Hứa Thanh Khê sững sờ vì câu hỏi này, sau đó kịp thời phản ứng, cô tưởng bà Quân đang lo lắng về vết thương trước đây của mình thì cô hơi vui mừng trả lời: "Cảm ơn mẹ quan tâm, bác sĩ nói con đang hồi phục vì vậy con không cần đến bệnh viện để kiểm tra lại."
Bà Quân nghe vậy thì biết là Hứa Thanh Khê đã hiểu sai câu hỏi của bà ta, thé là bà ta trợn tròn mắt.
"Ai hỏi đến sức khỏe của cô, tôi hỏi cô có đi bệnh viện kiểm tra cái bụng của mình không? Đã lấy nhau mấy tháng rồi mà tại sao bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì?"
Hứa Thanh Khê nghe thấy vậy thì vẻ mặt đơ lại, mà người đàn ông bên cạnh nghe vậy thì níu mày.
"Me, trong khoảng thời gian này con rất bận, nên không có thời gian nghĩ đến phương diện kia, mà bác sĩ cung nói phải thuận theo tự nhiên."
Quân Nhật Đình nói thay cho Hứa Thanh Khê.
Mặc dù ông cụ Quân lo lắng về chuyện này nhưng mà lời của cháu trai cũng đúng.
Ông ta nhìn thấy vẻ mặt không vui của bà Quân thù nghiêm túc nói: "Lời nói của Nhật Đình không sia, con dâu lớn, con đừng lo lắng chuyện này nữa."
Bà Quân tức giận, lúc đùa bà ta nói về vấn đề này chính là để ông cụ Quân không thích con đĩ Thanh Tuệ kia, nhưng ai ngờ con trai lại nói thay cho nó.
Đúng là có con dâu thì quên mẹ, không được, bà ta tuyệt đối sẽ không cho hai người này tiếp tục ở bên nhau.
Bà ta âm thầm suy nghĩ trong lòng, vẻ mặt bên ngoài không thay đổi, bà ta vẫn đồng ý câu nói của ông cụ.
Mà chuyện bỏ này cũng không ảnh hưởng đến mọi người trong nhà họ Quân.
Dù sao lâu rồi mới có ngày mọi người tụ họp đông đủ như vậy.
Không biết qua bao lâu, đến tận lúc ông cụ Quân thấy mệt thì mọi người mới giải tán.
Quân Nhật Đình dẫn Hứa Thanh Khê về nhà mới.
Hai người đi chậm trên vườn hoa, ánh đèn màu vàng chiếu vào bóng lưng của hai người tạo ra một khung cảnh rất ấm áp.
"Thanh Tuệ, vừa rồi mẹ anh nói những câu này em không cần suy nghĩ nhiều, con chúng ta cứ theo tự nhiên là được."
Anh lo lắng Hứa Thanh Khê sẽ suy nghĩ lung tung nên anh mở miệng trước.
Hứa Thanh Khê biết được ý của anh nên cô hơi ngượng ngùng nhưng vẫn không nhịn được chờ mong.
Đứa con của cô và Quân Nhật Đình, cám dỗ này rất lớn.
...!
Sáng sớm hôm sau vốn dĩ thủ đô đang im lặng trong hai ngày này thì lại náo nhiệt trở lại.
Thì ra tối hôm qua Quân Nhật Đình ra lệnh bán tháo cổ phiếu ra, Hà Văn Tuấn đã sắp xếp từng nhóm để cho cấp dưới bán cổ phieus của bọn họ ra, nhà họ Lê không biết đến chuyện này, khi bọn họ tính toán cổ phiếu ngày hôm nay thì họ mới biết mình giữ sáu mươi phần trăm cổ phiếu của công ty Thánh Đức, họ thông báo tin này nên.
Bởi vì chỉ cần tỷ lệ nắm giữ cổ phiếu đạt bảy mươi thì công ty này sẽ bị thay đổi người lãnh đạo, và bọn họ cũng muốn dùng tin tức ngày để nói cho hầu như tất cả các cổ đông biết cuộc chiến này sắp kết thúc và để cho những người đó lên bán số cổ phiếu của mình đi càng sớm càng tốt.
Người trong Tập đoàn Quân Thị rát ngạc nhiên khi biết tin tưc này.
Dù sao bọn họ cũng tham gia cuộc chiến cổ phiếu này, bọn họ cũng chăm chú theo dõi mà tại sao không biets nhà họ Lê có nhiều cổ phiếu như vậy từ bao giờ nhỉ.
Trong lúc này công ty huy động nhân viên trên dưới thì phát hiện hóa ra những cổ phiếu bọn họ mua vào đã bán tháo rồi.
Thậm chí, việc này còn khiến ban giám đốc bị sốc, người nào cũng chạy đến trụ sở chính để yêu cầu họp ban giám đốc.
Hà Văn Tuấn nhìn thấy những giám đốc có quyền lực thì chỉ có thể đi vào thông báo cho Quân Nhật Đình.
"Tổng giám đốc, các giám đốc đều biết việc anh bán tháo cổ phiếu, bây giờ bọn họ muốn anh giải thích."
Hà Văn Tuấn nói cầu xin trong điện thoại.
Quân Nhật Đình cũng không kinh ngạc, tối hôm qua khi anh phân phó Hà Văn Tuấn thì anh đã biết sẽ có chuyện này.
"Tôi biết rồi, vậy cậu nói cho bọn họ là nửa tiếng nữa tôi sẽ đến."
Anh nói xong thì trực tiếp tắt điện thoại, vẻ mặt không biets anh đang suy nghĩ gì.
Nhưng mà Hứa Thanh Khê ngồi ăn cơm bên cạnh vẫn thấy được tâm trạng của nah thay đổi, cô quan tâm hỏi: "Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?"
Quân Nhật Đình nghe thấy thế thì vẻ mặt anh dịu dàng đi, anh cười nói: "Không có việc gì đâu, chỉ có mấy vấn đề nhỏ thôi."
Mạc Ly ngồi ở bên cạnh nhìn thấy thì cô ta không nhịn được nói: "Cậu chủ, gần đây tôi khỏi hẳn rồi, bây giờ công ty hơi loạn, tôi có thể đi bên cạnh bảo vệ anh."
Hứa Thanh Khê nghe vậy tuy hơi khó chịu nhưng mà cô cũng không phản dối và hơi đồng ý.
Bây giờ bọn họ đã xé rách mặt với nhà họ Lê, Lê Ngọc Mỹ có thể dùng tất cả các thủ đoạn nên cô rất lo lắng người đàn bà kia sẽ trả thù bọn họ, dù sao trước đây cũng đã xảy ra chuyện như vậy.
Nhưng mà Quân Nhật Đình trực tiếp từ chối.
"Không cần, Mạc Truy đi theo tôi rồi, cô đi theo mợ cả đi, bảo vệ cô ấy cẩn thận vào."
Mạc Ly nghe thấy anh nói vậy thì nắm chặt bàn tay.
Khi Quân Nhật Đình không nhìn thấy thì cô ta dùng đôi mắt âm u liếc Hứa Thanh Khê.
Tất nhiên Hứa Thanh Khên nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của cô ta, nhưng mà ánh mắt này mấy hôm nay cô nhìn thấy nhiều rồi nên không quan tâm nữa.
Cô không để ý đến, sau khi ăn cơm xong thì Quân Nhật Đình ra ngoài.
Trong chốc lát trong phòng ăn chỉ còn cô và Mạc Ly.
Tất nhiên Hứa Thanh Khê không muốn ở lại đây nhìn mặt bà mẹ kế của Mạc Ly, cô xoay người đi lên tầng tiếp tục sửa bản thiết kế.
Mạc Ly nhìn theo bóng uwg của cô thì kêu lên một tiếng rồi cũng xoay người rời đi.
Quân Nhật Đình căn bản không biết hai người không hợp nhau.
Anh dẫn Mạc Truy đi đến công ty, Hà Văn Tuấn đã đợi sẵn ở dưới tầng, anh ta nhìn thấy người đến thì vội vàng chạy lên nói chuyện, và cũng nói rõ tình hình trong phòng họp cho anh biết.
" Tổng giám đốc, chuyện chính là như này."
Đợi khi anh ta nói xong thì anh ta nhìn chằm chằm vào Quân Nhật Đình chờ Quân Nhật Đình sắp xếp.
Quân Nhật Đình cũng không trả lời anh ta mà nghiêng đầu về phía Mạc Ly căn dặn cậu ta: "Cậu đi đến phòng làm việc của tôi, đem tài liệu phía dưới bên tay trái đến phòng họp cho tôi."
Mạc Truy gật đầu, sau đó xoay người đi về phía phòng làm việc của tổng giám đốc.
Quân Nhật Đình nhìn thấy cậu ta rời đi thì anh xoay người đi về phía phòng họp.
Hà Văn Tuấn không biết tổng giám đốc nhà mình đang sắp xếp một bàn cờ lớn gì, chỉ có thể chạy theo..