Ông Hai Phong không bỏ qua sự nghi ngờ trong mắt cô, ông ấy nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ rồi buồn bã nói: "Nhật Đình liên quan đến cả dòng họ, nếu nó xảy ra chuyện thì trong dòng họ sẽ loạn, cả công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Người muốn tiêu diệt nhà họ Quân chúng ta nhiều vô số kể, Thanh Tuệ, cháu hiểu ý của ông không?"
Hứa Thanh Khê run lên, cô đã hiểu hàm ý trong đó.
"Cháu hiểu rồi." Khuôn mặt cô căng cứng, nghiêm túc gật đầu.
Theo lời ông nội nói, Quân Nhật Đình chính là trụ cột của nhà họ Quân, một khi anh xảy ra chuyện thì nhà họ Quân sẽ bị loạn lên.
Tất nhiên kẻ đối địch với nhà họ Quân sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.
Cô nghĩ vậy, trong lòng lại lo lắng về chuyện khác.
"Đã vậy, người ông nội nhờ có thể tin được không? Bọn họ không tiết lộ tin tức chứ?" Cô nói xong cũng ý thức được mình hỏi câu này có chút dư thừa.
Dù sao có thể được tìm tới tất nhiên là đáng để tín nhiệm.
"Ông nội, cháu không có ý gì khác, chỉ là quan tâm quá sẽ bị rối loạn." Cô ảo não giải thích.
Ông Hai Phong cũng không thèm để ý, ông ấy trả lời: "Ông hiểu."
Ông ấy nói xong, ông nói với Hứa Thanh Khê về người mình muốn mời, cũng coi như để cô yên tâm: "Trước kia nhà họ Quý có qua lại với chúng ta, nhà họ nề nếp trong sạch, chuyện này giao cho bọn họ ông càng yên tâm hơn bất kỳ ai."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, lo âu trong lòng cô giảm đi không ít.
Cô đã nghe nói đến nhà họ Quý, gia đình quân sự và chính trị nổi danh ở thủ đô, bất kể là người già hay người trẻ, ai làm người đều hết sức chính trực.
Lại thêm ông cụ có qua lại với nhà họ, cô nghĩ hẳn nhà họ Quý sẽ hỗ trợ.
Trên thực tế đúng là như thế.
Vì lý do thân phận của nhà họ Quý, bọn họ hiện đang ở trong một khu lớn.
Sau khi kiểm tra xong, ông Hai Phong dẫn Hứa Thanh Khê đến nhà họ Quý.
Lúc này nhà họ Quý do ông cụ nhà họ Quý đứng đầu, ông ấy dẫn theo một số con cháu đang ở nhà ra chào đón ông Hai Phong.
"Bạn thân xấu xa, ông cũng nhớ đến tìm ông già như tôi rồi." Ông cụ nhà họ Quý nhìn thấy ông Hai Phong thì tức giận mắng như một đứa trẻ.
"Ha ha, đây không phải sợ ông không có thời gian chào đón tôi à." Ông Hai Phong vừa trả lời vừa ra hiệu bọn họ đi vào hãn nói.
Hứa Thanh Khê đứng bên cạnh đỡ ông ấy, cô cười yếu ớt gật đầu xem như chào hỏi với những người khác của nhà họ Quý.
Cứ như vậy, một đám người bước vào phòng khách nhà họ Quý.
"Người này là ai?" Sau khi ông cụ nhà họ Quý ngồi xuống cũng phát hiện sự tồn tại của Hứa Thanh Khê, ông ấy nghi ngờ nhìn sang ông Hai Phong.
"Đây là cháu dâu của tôi, Hứa Thanh Tuệ." Ông Hai Phong rất là đắc ý kéo Hứa Thanh Khê đến bên cạnh giới thiệu: "Thanh Tuệ, cháu cứ gọi ông Bạch Thuần là được."
"Ông Bạch Thuần."
Hứa Thanh Khê kính cẩn gọi một tiếng làm ông cụ nhà họ Quý sửng sốt, sau khi hoàn hồn mới chỉ ông Hai Phong tức giận mắng: "Hay cho Quân Viễn Phong ông, chuyện Nhật Đình kết hôn, thậm chí ngay cả bạn thân như tôi ông cũng không thông báo.
Sao nào, hôm nay ông dẫn cháu dâu tới, không phải là muốn lừa tôi thứ gì chứ?"
Ông Hai Phong khoát tay, nét mặt ông ấy cũng nghiêm túc không ít: "Lần này tới không phải muốn bắt chẹt ông, tôi có chuyện cần ông hỗ trợ."
Ông cụ nhà họ Quý thấy thế thì lập tức thu lại nụ cười trên mặt, ông ấy nhíu mày hỏi thăm: "Xảy ra chuyện gì? Đã rất lâu không thấy ông bày ra dáng vẻ nghiêm túc thế này."
Ông Hai Phong cũng không giấu diếm, ông ấy nói chuyện mất liên lạc với Quân Nhật Đình ra.
"Bên tôi không có tin tức gì, chỉ có thể làm phiền ông rồi.
Cháu dâu của tôi cũng không yên lòng nên muốn được đi cùng, ông xem có được không?"
Lời này vừa nói ra, Hứa Thanh Khê thấp thỏm nhìn ông cụ nhà họ Quý.
"Chuyện này không có gì không tiện, cháu dâu lo lắng cũng là chuyện thường tình.
Tôi sẽ để Quý Khuất Nguyên đi một chuyến, trước tiên dẫn người đến rồi hãn nói, ông thấy vậy được không?"
Ông cụ nhà họ Quý yên lặng một lát, sau đó đã có kế hoạch bàn bạc với ông Hai Phong.
Đương nhiên ông Hai Phong sẽ không có ý kiến khác: "Vậy phải làm phiền Khuất Nguyên rồi."
Ông cụ nhà họ Quý lắc đầu, ông ấy quay đầu căn dặn một người phụ nữ bên cạnh, người phụ nữ kia mỉm cười gật đầu rồi quay người lui ra ngoài.
Hứa Thanh Khê nhìn thấy, cô không biết phải làm sao nhìn mà nhìn ông Hai Phong.
Hiện tại đã định ra lịch trình, có phải bọn họ nên lên đường rồi không?
Cô yên lặng hỏi thăm, ông Hai Phong khoát tay an ủi: "Không vội, cháu muốn lên đường cũng phải đợi người đến đông đủ."
Dứt lời, ông ấy quay người tán gẫu với ông cụ nhà họ Quý.
Hứa Thanh Khê chỉ có thể nén nôn nóng ngồi ở một bên.
Cũng may nhà họ Quý có không ít bề trên là nữ, bọn họ lôi kéo cô hỏi thăm một số vấn đề, làm giảm một ít sốt ruột trong cô.
Cũng không biết qua bao lâu, ngoài cửa vang lên một giọng nam trong trẻo.
"Ông nội, ông Phong!"
Chỉ thấy một thanh niên đứng thẳng như cây tùng ở cửa ra vào, trên người anh ấy còn mặc đồng phục cảnh sát chưa cởi ra, thân hình cao ngất phối thêm khuôn mặt đẹp trai với khí thế lẫm liệt.
"Về rồi đấy à." Ông cụ nhà họ Quý mỉm cười nhìn Quý Khuất Nguyên: "Mẹ cháu đã nói rõ với cháu chưa? Bây giờ cháu hãy đi lên thay quần áo khác rồi đi cùng đám người ông Phong đi."
"Vâng!"
Giọng nói rất chính trực làm Hứa Thanh Khê không nhịn được nhìn sang, đáng tiếc lần này cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.
Không đầy một lát sau, Quý Khuất Nguyên đã thay quần áo xong xuống lầu.
Ông cụ nhà họ Quý dặn dò một số việc, sau đó để Quý Khuất Nguyên đi cùng với đám người ông Hai Phong.
Quý Khuất Nguyên biết lần này mình phải trợ giúp, vì có thể mau chóng giải quyết chuyện, anh ấy chủ động hỏi thăm chi tiết.
"Cô Thanh Tuệ, cô có thể nói cho tôi biết Nhật Đình mất liên lạc thế nào không? Trước khi mất tích có gửi tin gì cho cô không?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy cũng không giấu diếm, cô nói hết thứ mình biết ra, sau đó lấy tin nhắn lúc trước Quân Nhật Đình gửi cho mình đưa cho Quý Khuất Nguyên xem.
"Không biết những thứ này có thể giúp gì được cho anh không?" Cô nói ra hết những gì mình biết, cô hy vọng nhìn sang Quý Khuất Nguyên.
Cô mảy may không chú ý tới, khoảng cách của hai người gần hơn không ít.
Quý Khuất Nguyên ngửi thấy mùi thơm ngát trong không khí, anh ấy biết là mùi trên người cô gái bên cạnh.
Anh ấy lại nhìn thấy lo lắng không che giấu trên mặt cô, trong lòng không khỏi hâm mộ thằng nhóc Quân Nhật Đình đã cưới được một cô vợ tốt.
Anh ấy nghĩ vậy, đôi mắt lấp lóe an ủi: "Có liên lạc, vấn đề không lớn, chờ đến lúc đó, tôi có thể định vị tìm ra vị trí anh ấy từng xuất hiện thông qua Internet."
Hứa Thanh Khê nghe vậy, cuối cùng lông mày vẫn nhíu chặt buông lỏng hơn một chút: "Thật vậy chăng? Vậy thì rất cảm ơn anh."
Ông Hai Phong nghe Hứa Thanh Khê nói lời khách sáo mới bật cười, lo lắng trong lòng ông ấy cũng giảm đi không ít: "Thanh Tuệ, không cần khách sáo với Khuất Nguyên như vậy, nó đã qua lại với Nhật Đình từ khi còn quấn tã đó."
Hứa Thanh Khê sửng sốt, cô vốn không hề biết.
Quý Khuất Nguyên liếc nhìn bộ dáng ngu ngơ của cô thì không nhịn cười được.
Anh ấy ra vẻ u oán trừng mắt nhìn ông Hai Phong trêu đùa nói: "Ông Phong, thật vất vả cháu mới có cơ hội chiếm hời của Nhật Đình, sao ông lại làm hỏng rồi?"
Ông Hai Phong liếc xéo anh ấy một cái, nói lời bảo vệ Hứa Thanh Khê: "Cháu muốn hố Nhật Đình cứ tùy tiện hố, nhưng cháu dâu của ông lại không thể được."
"Ông Phong, ông đang thiên vị có đúng không?" Quý Khuất Nguyên giả vờ đáng thương với ông Hai Phong, bầu không khí chán nản trong xe dần được thoải mái hơn.
Không bao lâu sau đã đến nhà họ Quân.
Ông Hai Phong nhìn thấy mấy chiếc máy bay trực thăng trong sân, ông thu lại nụ cười trầm giọng nói: "Khuất Nguyên, chuyến đi này không biết nguy hiểm như thế nào, ông mong cháu sẽ chăm sóc cháu dâu của ông thật tốt.".