Hôm sau, Quân Nhật Đình và Hứa Thanh Khê rời giường.
Bởi vì lúc trước dưỡng thương, Quân Nhật Đình làm chậm trễ không ít chuyện, anh ăn bữa sáng xong rồi được Hứa Thanh Khê tiễn đến công ty.
Hứa Thanh Khê cũng về phòng tiếp tục vẽ.
Chờ đến buổi tối Quân Nhật Đình trở về, hai người thay một bộ quần áo dự định đi đến nhà hàng.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, rất nhanh bọn họ đã bước vào phòng bao.
Trong phòng bao, Quý Khuất Nguyên đã ngồi ở bên trong, anh ấy nhìn thấy hai người đến đã kêu gọi hai người ngồi xuống.
Quân Nhật Đình cũng chính thức giới thiệu Hứa Thanh Khê và Quý Khuất Nguyên với nhau.
Một bữa cơm, ăn đến khách và chủ đều vui mừng.
Đặc biệt là Quý Khuất Nguyên, anh ấy khiếp sợ không thôi về sự thay đổi của Quân Nhật Đình.
Trong bữa tiệc, Hứa Thanh Khê vào phòng vệ sinh, Quý Khuất Nguyên bưng ly rượu ra hiệu Quân Nhật Đình.
"Cô vợ này của anh coi như không tệ, nhìn dáng vẻ của anh cũng rất nghiêm túc nhỉ?" Mặc dù là khẳng định, nhưng cuối cùng vẫn có nghi vấn.
Quân Nhật Đình quét mắt đã không thấy bóng dáng của Hứa Thanh Khê ở hành lang, anh mím môi cười yếu ớt nói: "Nếu như không ngoài ý muốn thì tôi nghiêm túc cũng không sao."
Quý Khuất Nguyên nhíu mày, ánh mắt anh ấy khó hiểu nhìn Quân Nhật Đình.
Hình như anh cũng không để ý lắm bản thân đang nói gì.
Quân Nhật Đình thấy thế cũng không định giải thích, anh giơ ly rượu lên ra hiệu Quý Khuất Nguyên uống rượu.
Quý Khuất Nguyên nhìn ra được anh không muốn nhiều lời, anh ấy cũng sẽ không hỏi nữa mà uống rượu với anh.
Hai người uống rượu đến khuya đều có chút say.
Hứa Thanh Khê rất là bất đắc dĩ nhìn hai người, cô gọi nhân viên phục vụ tới hỗ trợ, mới để hai người rời khỏi nhà hàng.
Cô tìm cho Quý Khuất Nguyên một chiếc xe, sau khi giao cho tài xế xong thì cô mới dẫn Quân Nhật Đình rời đi.
Hai người trở lại phòng tân hôn, quản gia lập tức tiến lên hỗ trợ.
Chờ sắp xếp cẩn thận xong cho Quân Nhật Đình, Hứa Thanh Khê vào phòng bếp nấu canh giải rượu.
Mạc Ly nghe thấy tiếng động trong phòng bếp mới đi ra khỏi phòng mình.
Khi biết Hứa Thanh Khê dẫn cậu cả đã say khướt trở về, cô ta tức giận không chỗ phát tiết.
"Mợ cả, cô có biết cơ thể của cậu cả vừa mới tốt lên vốn không nên uống rượu, đây là cô muốn hại chết cậu cả sao?"
Cô ta chặn đường đi của Hứa Thanh Khê mà nhắm ngay đầu quở mắng cho một trận.
Hứa Thanh Khê còn đang ngu ngơ, chờ cô phản ứng lại là sắc mặt trầm xuống: "Cô Ly, xin hỏi cô dùng tư cách gì để dạy dỗ tôi?"
Cô lạnh giọng phản bác làm sắc mặt Mạc Ly ngưng lại, ánh mắt của cô ta càng tỏ ra không tốt.
"Vả lại tình huống của Nhật Đình thế nào, dù sao tôi làm vợ anh ấy cũng rõ hơn cô rất nhiều, cho nên không cần cô Ly quan tâm." Cô nói xong cũng mặc kệ Mạc Ly giận dữ, cô bưng canh giải rượu đi thẳng lên lầu.
Mạc Ly nhìn bóng lưng cô rời đi tức giận đến toàn thân run rẩy.
Sự ghen ghét ngập trời kia càng không thể che giấu được, cô ta hận không thể nhìn Hứa Thanh Khê đến biến cô thành bộ xương trắng.
Tất nhiên Hứa Thanh Khê cảm nhận được sự lạnh lẽo này, bước chân của cô vẫn không ngừng mà đi lên phòng.
Trong phòng, Quân Nhật Đình mơ màng nằm trên giường, quần áo trên người đã bị quản gia thay ra.
Cô đi đến đầu giường, vừa đút canh giải rượu cho Quân Nhật Đình uống vừa không nhịn được lẩm bẩm: "Thật là trêu hoa ghẹo nguyệt, còn gây tai họa hơn cả phụ nữ."
Cũng không biết là cô nói thầm đánh thức Quân Nhật Đình, hay là tác dụng của canh giải rượu.
Chỉ thấy bỗng nhiên Quân Nhật Đình xoay người đặt Hứa Thanh Khê dưới thân.
"Cẩn thận đổ canh!" Hứa Thanh Khê thốt lên, lực chú ý của cô đều đặt trên chén canh.
Nếu canh đổ ra giường, tối nay hai người bọn họ đừng hòng ngủ.
Ai ngờ Quân Nhật Đình trực tiếp phất tay hất văng chén canh trên nền đất.
"Em vừa mới nói gì thế hả?" Quân Nhật Đình mở to cặp mắt, anh cười như không cười nhìn người trong lòng.
Giọng mũi của anh phát ra càng quyến rũ làm trong lòng Hứa Thanh Khê run lên.
"Em không nói gì hết." Hứa Thanh Khê có chút không chống lại nổi giá trị sắc đẹp cao của anh, cô nuốt nước bọt đáp lại.
"Phụ nữ nói dối không đáng yêu chút nào." Quân Nhật Đình thu lại ánh mắt, anh cũng không cho Hứa Thanh Khê cơ hội phản bác đã cúi đầu chuẩn xác bắt được bờ môi đỏ kia.
Răng môi giao hòa, bên trong triền miên mang theo dịu dàng làm cho người ta không nhịn được say mê.
Hứa Thanh Khê dần dần bị lạc lối trong lòng Quân Nhật Đình, cô lay động theo tiết tấu của anh.
Một đêm mãnh liệt.
Hôm sau, chờ Hứa Thanh Khê tỉnh lại là bên cạnh đã không thấy Quân Nhật Đình đâu.
Cô đã tập mãi thành thói quen với chuyện này, chỉ khổ cho cái eo của cô.
Sớm biết uống vào Quân Nhật Đình sẽ không thành thật, tối hôm qua cô nên để quản gia tới chăm sóc.
Cô uất ức xuống giường rửa mặt, không đầy một lát đã xuống lầu ăn cơm.
Dưới lầu, Mạc Ly ngồi ở phòng khách, khi cô ta nhìn thấy tư thế xuống lầu quái dị của cô thì biểu lộ trên mặt cực kỳ đặc sắc.
Hứa Thanh Khê chỉ nhìn thoáng qua rồi bước vào phòng ăn, nhưng trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ có nên bàn bạc với Quân Nhật Đình về chuyện đổi một người khác đến bảo vệ cô hay không?
Cô có thể cảm nhận được lòng thù địch của Mạc Ly với mình rất lớn, đến lúc đó thật sự có nguy hiểm, chỉ sợ cô ta cũng sẽ không định bảo vệ cô.
Ngay lúc cô đang suy nghĩ lung tung, Quân Nhật Đình ở công ty cũng nhận được tin tức không tốt.
"Anh, thật xin lỗi, đã lâu như vậy mà em không tìm ra đầu mối nào có ích." Mạc Truy gọi cho Quân Nhật Đình, trong giọng nói đầy áy náy.
Quân Nhật Đình nheo lại mắt đầy nguy hiểm, anh kết hợp tin tức trước đó của Mạc Ly mà phỏng đoán trong lòng.
Sau đó cũng không biết anh nghĩ tới điều gì, trong mắt chợt lóe lên ánh sáng.
"Cậu đi điều tra thế lực sau lưng những sát thủ kia, còn có những công ty hợp tác với tôi xem mấy hôm nay bọn họ có tiếp xúc đặc biệt với ai không?"
Mạc Truy nghi ngờ nhưng không hỏi nhiều, cậu ta cúp điện thoại đi điều tra.
Xế chiều hôm đó đã có kết quả.
"Anh, em đã tra được, đám hồ ly già này lại chơi trò trốn tìm với chúng ta." Trong điện thoại vang lên giọng nói tức hổn hển của Mạc Truy.
Quân Nhật Đình nhíu mày lạnh lùng nói: " Đã xảy ra chuyện gì?"
Mạc Truy nghe vậy thì nói tin tức mình biết ra.
"Anh, chúng ta đi bàn chuyện làm ăn, là đối phương cố ý tiết lộ cho chúng ta đấy.
Nhất là sau đó cũng là bọn họ cố ý vạch mặt lấy cớ bắt đầu tấn công chúng ta."
Quân Nhật Đình nghe đến đó, trong mắt toàn là ánh sáng lạnh.
"Tại sao bọn họ phải làm như thế, liệu đằng sau đó có thế lực nào sai khiến bọn họ không?"
"Có, bên chỗ em tra được đằng sau những tên sát thủ kia là một tổ chức có tên Ánh Sáng.
Tổ chức này có lai lịch không nhỏ, tiếng tăm lừng lẫy trên đường, phàm là bọn họ ra tay, tất sẽ có người chết."
Quân Nhật Đình nghe vậy, khuôn mặt anh chìm xuống.
Anh đã từng nghe nói đến tổ chức này, nhưng cho tới bây giờ chưa tiếp xúc qua.
Hai phe là nước sông không phạm nước giếng, tại sao bọn họ lại đột nhiên tính toán anh chứ?
Anh nghĩ tới đây thì đột nhiên hỏi.
"Việc này em cũng cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết chúng ta làm ăn không liên quan gì đến họ, càng chưa nói tới đắc tội.
Không lý nào bọn họ lại nhằm vào chúng ta, còn đặc biệt sắp xếp cạm bẫy."
Mạc Truy cũng cảm thấy kỳ lạ, cậu ta không có cách nào trả lời.
Quân Nhật Đình nghe thấy thế, khuôn mặt anh âm trầm đến cực hạn.
Khi không bị người ta hãm hại một phen, làm sao anh có thể nuốt trôi cục tức này?
Nhất là rõ ràng đối phương muốn mạng của anh, làm sao anh có thể bỏ qua đây?
"Cậu đi thông báo cho Lôi Thế Yên, bảo anh ấy lập tức đến nước Áo nhìn chằm chằm tổ chức Ánh Sáng, nếu như có bất kỳ hành động lạ nào hãy lập tức báo cho tôi biết.".