Cả chiều hôm đó Hứa Thanh Khê không hề gặp được Quân Nhật Đình, bữa tối kết thúc không được bao lâu cô Quân Nhật Đình đã chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, cổ cô khô như bốc lửa kéo Hứa Thanh Khê ra khỏi mộng đẹp.
Cô mò mẫm xuống lầu để vào bếp rót ly nước ấm, ngoảnh sang phòng đọc sách thấy nơi đó vẫn còn sáng đèn khiến bước chân cô dừng lại, đầu óc tỉnh táo hơn.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, trông thấy Quân Nhật Đình đang gục xuống bàn.
Trước mặt anh là chồng giấy tờ chất cao như núi, bên cạnh có chiếc bút máy của thương hiệu nào đó rất nổi tiếng, có thể thấy anh đã ở đây làm việc trong suốt khoảng thời gian dài và mệt quá nên ngủ thiếp đi.
Thì ra con cưng của trời là một công việc rất vất vả!
Hứa Thanh Khê đến gần quan sát sườn mặt hoàn hảo trong sáng như một đứa trẻ nhưng đôi mày đầy khí phách sáng nay lại nhíu chặt khiến cô không nỡ nhìn.
Cô hít thở rất khẽ, không dám đánh thức anh, nhẹ nhàng sang bên kia lấy chăn đắp lên người Quân Nhật Đình rồi ra ngoài.
Trước khi đóng cửa, cô quay lại nhìn anh rồi tắt đèn phòng đọc sách, lẩm bẩm: "Ngủ ngon mơ đẹp nhé."
Ánh sáng trong phòng chợt tắt, Quân Nhật Đình dụi mắt và chậm chạp tỉnh dậy, trước mắt anh lại là màn đêm tối đen như mực...!Đồng tử chợt co rụt, dường như trước mặt là một tấm lưới thật dày đang cắn nuốt lấy linh hồn anh.
Hô hấp chững lại, anh đứng bật dậy và luống cuống loạng choảng không biết phải làm sao, tim đập nhanh hơn khiến hơi thở dồn dập theo thời gian.
Tay chân anh lạnh buốt nhưng sau lưng lại thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Quân Nhật Đình muốn hét lên nhưng không có âm thanh nào phát ra cả, anh ngã nhoài xuống đất, cố gắng vịn lấy bàn như cọng rơm cuối cùng cứu mạng.
Tiếng rầm chợt vang lên khiến Hứa Thanh Khê vừa ra khỏi phòng hoảng sợ, đó là tiếng phát ra từ phòng đọc sách của Quân Nhật Đình, vội vội ngã quay lại mở đèn.
Căn phòng sáng ngời, Hứa Thanh Khê nhìn thấy Quân Nhật Đình đang ngã trên mặt đất.
"Quân Nhật Đình, anh sao thế?" Cô nhanh chân chạy tới đỡ anh dậy nhưng chưa kịp làm gì đã bị anh ôm chầm lấy.
Quân Nhật Đình run rẩy, hình như anh đang sợ hãi điều gì đó.
Hứa Thanh Khê lúng ta lúng túng, đành phải mặc cho anh ôm và dịu dàng an ủi: "Không sao, không sao.
Có tôi ở đây mà, tôi ở đây mà Quân Nhật Đình!"
"Tôi sẽ ở đây với anh...!Đừng sợ, không sao..." Hứa Thanh Khê nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế mà Quân Nhật Đình đã ra nông nỗi này.
Cô cố gắng vỗ về anh, vuốt ngực giúp anh dễ thở hơn đôi chút.
Nhưng Quân Nhật Đình cô ôm lại càng khó thở, mặt mũi tái nhợt như người đuối nước...!
Hứa Thanh Khê sợ hãi, liều mạng nhớ lại những cách sơ cứu mình biết: "Phải rồi, hô hấp nhân tạo."
Suy nghĩ chợt lóe, Hứa Thanh Khê không kịp nghĩ nhiều, vội vàng cúi xuống dán môi Quân Nhật Đình để cố gắng đẩy khí vào miệng anh.
Từng giây từng phút trôi qua, Hứa Thanh Khê cảm nhận được Quân Nhật Đình đang bình tĩnh lại và hơi thở của cũng đều hơn trước.
Tảng đá trong lòng Hứa Thanh Khê biến mất, cô nhìn anh: Quân Nhật Đình, anh thấy sao rồi?"
Nghe thấy giọng cô, Quân Nhật Đình chợt mở to mắt nhìn sang rồi lại ngất đi.
"Quân Nhật Đình! Quân Nhật Đình!" Hứa Thanh Khê gọi mấy tiếng anh vẫn không nhúc nhích, cô hoảng hốt chạy ra ngoài: "Quản gia, quản gia!"
Giọng cô gấp gáp và vội vã vang vọng hành lang, tất cả các ngọn đèn đều sáng lên, quản gia lớn tuổi đang ngủ dưới lầu cũng chạy ra và người giúp việc nhận ca trực đêm tối nay cũng nhanh chân chạy đến.
"Mợ cả?" Quản gia nhìn Hứa Thanh Khê hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế?"
Đêm hôm khuya khoắt, mọi người đang ngủ ngon.
Vả lại tất cả những việc Hứa Thanh Tuệ từng làm khiến mọi người trong căn biệt thự này đều không ưa nổi, quản gia cũng chỉ làm tròn trách nhiệm của mình.
Hứa Thanh Khê không rảnh để quan tâm đến chuyện đó: "Nhật Đình ngất xỉu trong phòng sách rồi!"
"Cái gì?" Quản gia lập tức giật mình sợ hãi: "Sao lại thế?"
"Tôi cũng không rõ lắm." Hứa Thanh Khê trả lời, nhưng quản gia đã lướt qua mặt cô chạy vội vào phòng để xem xét tình trạng của Quân Nhật Đình.
Một lát sau, ông ta đi ra với vẻ mặt nặng nề và nghiêm trọng dặn những người khác: "Gọi điện thoại cho bác sĩ Lương bảo ông ấy đến đây."
Khoảng mười lăm phút sau, Hứa Thanh Khê trông thấy vị bác sĩ khoác áo blouse trắng chạy đến cùng với vài trợ lý.
"Bác sĩ Lương!" Quản gia lập tức ra đón và kể sơ lại tình hình của Quân Nhật Đình.
Bác sĩ Lương có kinh nghiệm trong việc này, ông ấy đi thẳng vào phòng đọc sách và để tất cả mọi người ở ngoài.
Lại thêm mười phút, bác sĩ Vương trở ra nói: "Không sao, may là phát hiện kịp thời, tôi đã tiêm cho cậu ấy một mũi thuốc.
Nhưng lâu rồi cậu ấy không phát bệnh cơ mà, các người có làm đúng theo lời dặn của tôi không?"
Quản gia không trả lời được, ông ta nhìn sang Hứa Thanh Khê: "Cái này thì...!Tôi cũng không rõ lắm, mợ cả là người đầu tiên phát hiện ra."
Hứa Thanh Khê đang thấp thỏm lo sợ, nghe nhắc đến mình lập tức lên tiếng: "Tôi...!Tôi cũng không biết nữa, tôi thấy anh ấy đang ngủ nên đắp cho anh ấy cái chăn, lúc đi ra thì tiện tay tắt đèn nhưng không ngờ..."
Cô chưa nói xong thì sắc mắt quản gia và bác sĩ Lương đã thay đổi.
Hai người chưa kịp nói gì giọng nói hớt hải đã vang lên ngoài cửa: "Nhật Đình! Nhật Đình sao rồi?"
Mọi người quay ra, trông thấy đôi vợ chồng luống tuổi bước vào.
Người đàn ông đó hơn bốn mươi tuổi nhưng vì được chăm sóc tốt nên vẻ ngoài chỉ khoảng hơn ba mươi nhưng sự uy nghiêm đó là thứ không ai chối bỏ được.
Người phụ nữ đi cùng ông ấy mặc bộ áo dài cổ trang trọng và cao quý, nhưng bà đang lo lắng vẻ và vội vã.
Họ chính là cha mẹ Quân Nhật Đình.
Hứa Thanh Khê không ngờ Quân Nhật Đình ngất xỉu lại khiến mọi thứ trở nên ầm ĩ thế này, cô chợt hoảng hốt.
Quản gia vội vàng chạy ra: "Bà cả, cậu chủ vừa tiêm xong nên sức khỏe ổn định hơn nhiều rồi."
Bà Kim Hồng thở phào nhẹ nhõm, hỏi dò: "Thằng bé vừa mới về thôi đúng không? Tại sao đang yên đang lành bệnh lại tái phát?"
Quản gia chần chừ nhìn Hứa Thanh Khê, cô cau mày với linh cảm chẳng lành.
Ông ấy ghé tai bà Kim Hồng nói gì đó khiến mặt bà ấy tối đi, lập tức nổi giận tát Hứa Thanh Khê: "Tôi đã bảo cưới cô về chẳng tốt lành gì đâu mà.
Nhật Đình nó mới về tới cô đã ra gây ra chuyện.
Cô muốn hại chết con tôi đúng không?".