(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068)
Trình Thiên Ý đối với Ôn Thất Bạch hoài nghi cũng không phải một sớm một chiều, nhất là lần trước hắn điều tra Ôn Thất Bạch, lấy được những tư liệu đó vào trong tay, cũng không biết là thật hay giả.
Sau đó hắn cũng từng để cho bạn bè đi điều tra lại, không hẹn mà cùng đều gặp được trở ngại từ Tô Cảnh Dược cùng Trình Thiên Lam.
Theo lý thuyết, chuyện Tô Cảnh Dược nhúng tay vào Ôn Thất Bạch là
chuyện rất bình thường, nhưng Trình Thiên Lam là chuyện gì?
Nếu như không phải Trình Thiên Lam cùng Tô Cảnh Dược đạt thành ước định không thể cho người khác biết, thì chủ có thể là Ôn Thất Bạch có tính uy hiếp đối với Trình Thiên Lam.
"Bang!" Một tiếng vỗ bàn thật lớn vang lên, cắt đứt suy nghĩ của Trình Thiên Ý.
Một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi đứng lên, tức giận đi tới, đưa tay túm lấy lỗ tai Trình Thiên Ý, "Giờ họp anh chạy cái gì? Mỗi ngày đều không đến làm việc thì thôi, họp còn chạy mất hút, có phải công ty thật sự mang họ Dịch anh mới vui vẻ không? Hả?"
Ông già này là cậu Lâm Tụng của Trình Thiên Ý, một cổ đông lớn của công ty, dưới gối không có con, ông nhìn Trình Thiên Ý từ nhỏ đến lớn.
Nhưng mà, nhiều năm như vậy, Trình Thiên Ý vẫn là một bộ dáng không ra làm sao cả, Lâm Tụng nhìn thấy trong mắt, nóng nảy trong lòng, ông ở trong công ty tuyệt đối ủng hộ Trình Thiên Ý, nhưng chỉ sợ hai mẹ con Dịch Phương Nhu đem các cổ đông khác đều xử lý xong.
Đến lúc đó, cổ phần trong tay ông cũng không có biện pháp xoay chuyển càn khôn, Trình Thiên Ý sẽ xong đời.
"Cậu cậu cậu, cháu đang chăm chú nghe,cậu có thể nhẹ nhàng hay không, cháu lát nữa còn muốn đi Ảo..." Trình Thiên Ý hô to kêu nhỏ.
Lâm Tụng ha hả cười lạnh, lại đi Ảo Tưởng, đứa nhỏ này chính là thiếu đánh.
Chờ Lâm Tụng thu thập Trình Thiên Ý mới tiếp tục họp.
Lúc hội nghị kết thúc, trong phòng họp chỉ còn lại hai người Trình Thiên Ý và bLâm Tụng.
"Trình gia có thể kéo dài hơi tàn nhiều năm như vậy, là nỗ lực của mẹ anh, tôi không thể trơ mắt nhìn tâm huyết của bà ấy bị hai người Dịch Phương Nhu vét sạch, tôi nói cho anh biết, Trình Thiên Ý, nếu anh còn có một chút nghĩ đến mẹ, cũng đừng có mỗi ngày uống rượu chơi phụ nữa."
Lâm Tụng tuy rằng mới hơn năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua so với tuổi thật còn già hơn rất nhiều, nhiều năm như vậy, ông không cưới vợ không sinh con, gắt gao che chở những thứ chị gái mình lưu lại, ông không thể trụ nổi lâu hơn, Trình Thiên Ý nếu vẫn giống như bây giờ, công ty sớm muộn gì cũng rơi vào tay Dịch Phương Nhu.
Lâm Tụng nói xong câu đó liền ra khỏi phòng họp, Trình Thiên Ý lơ đãng lật tài liệu trên ghế của mình.
Thật lâu sau, Trình Thiên Ý mới cười nhạo một tiếng, anh và Lâm Tụng không giống nhau, anh không muốn bảo vệ cái gì, anh chỉ muốn công ty này kéo theo người cha chó chết kia chết không có chỗ chôn.
Ai lưu lại đồ anh mặc kệ, công ty đã sớm thay đổi, cho dù mẹ sống lại, cũng không nhất định có thể nhận ra.
Loại nội bộ rác rưởi này, ai muốn giữ lại. chứ.
Lưu lại cũng là bẩn mắt mình.
*
Ôn Thất Bạch tựa vào hành lang nhắn tin với Vệ Khanh, Trình Thiên Ý ngậm một điếu thuốc, tựa vào bên cạnh cậu.
"Ôn Thất Bạch đúng không?" Trình Thiên Ý phun ra một ngụm khói, mới chậm rãi mở miệng,"Tôi có chút chuyện muốn hỏi cậu một chút."
"Hỏi cái gì?"
"Mẹ của cậu." Trình Thiên Ý nói xong câu này liền cảm giác Ôn Thất
Bạch có chút không thích hợp, nhiệt độ quanh thân đều giảm xuống vài độ.
Dừng một chút, Trình Thiên Ý mới tiếp tục mở miệng, "Kỳ thật cậu cũng không cần như vậy, năm tôi mười hai tuổi, mẹ tôi cũng nhảy lầu, tôi nhìn bà ấy từ trên nóc nhà nhảy xuống, dừng ở trước mặt tôi, sau đó Dịch Phương Nhu vào nhà tôi, sau đó chính là Trình Thiên Lam. "
"Tất cả mọi người đều cảm thấy mẹ tôi bị bệnh tâm thần, nhưng trên thực tế, bà căn bản không có bệnh, bởi vì người đàn ông kia đã thêm thứ gì đó vào thuốc của bà, dẫn đến ảo giác, tinh thần của bà mới ngày một không bình thường. Đôi khi ngay cả tôi cũng không quen biết."
"Tôi thậm chí không dám đi học, mỗi ngày phải ở lại với bà ấy và nhìn bà ấy. Nhưng cuối cùng, bà ấy vẫn để tôi một mình."
Trình Thiên Ý không biết vì cái gì lại đột nhiên nói đến những chuyện này với Ôn Thất Bạch, có thể là cảm thấy hai người đồng mệnh tương liên, tất cả đều mất đi người thân nhất của mình, tất cả đều vô gia cư.
"Ôn Thất Bạch." Trình Thiên Ý tỏ vẻ quen thuộc ôm lấy bả vai Ôn Thất Bạch, cười tủm tỉm mở miệng, "Nói như vậy hai người chúng ta còn rất có duyên phận."
Tô Cảnh Dược và Tần Tri Thư sóng vai vừa mới rẽ một cái đã nhìn thấy cảnh tượng tốt đẹp của hai anh em này, ánh mắt Tô Cảnh Dược hơi tối, đi lên một kéo tay Trình Thiên Ý xuống.
Trình Thiên Ý lộ ra vẻ mặt táo bón, ôm ngực nhìn Tô Cảnh Dược, không lạnh không nóng trào phúng nói, "Đây không phải là Tô đại thiếu gia sao, không đi cùng em gái của cậu chạy tới đây làm gì?"
Tô Cảnh Dược căn bản không để ý tới hắn.
" Cậu bạn nhỏ." Tần Tri Thư ôm lấy cổ Trình Thiên Ý, thần mở miệng, " đã từng nghe qua Ảo Tưởng mười tám tầng chưa?"
Trình Thiên Ý:!!! Ảo Tưởng 18 tầng?
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Wattpad.com Linh0068: https://www.wattpad.com/user/Linh0068)