Thẳng đến hôm sau khi trời hửng nắng, Tô Cảnh Dược vẫn không tìm được gì, còn sống cũng tốt, ch3t cũng tốt, Tô Cảnh Dược cái gì cũng không tìm được, cái gì cũng tìm không thấy.
Ôn Thất Bạch chỉ để lại cho anh một cái ghế sô pha đầy vết cào cùng bộ điện ảnh kia..
Tô Cảnh Dược không thấy Husky cắn mâm cơm tới, cũng không nhìn thấy hai con mèo tên là Chiến Quốc và Cáo hoa nữa, Đỗ Phủ và Lý Bạch cũng không đi ra ngoài ầm ĩ nữa, cả biệt thự đều vắng vẻ.
Anh gần không bao giờ bước vào nơi này nữa, biệt thự nơi này như bị bỏ trống, bụi bặm rơi xuống đất, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ sát đất rải vào trong nhà, bụi bặm bay múa, hiu quạnh mà vắng vẻ.
"Tra được chưa? "Tô Cảnh Dược xoa xoa mi tâm, đặt văn kiện trong tay lên bàn.
"Đem Tiểu Hắc nhà cậu ném xuống sông rồi chạy mất, nhưng tôi đxa phái người đi bắt rồi. "Lục Mạch dựa vào sô pha, trong tay cầm điện thoại di động, tựa hồ cũng có chút kỳ quái, "Cậu nói đi, chúng ta đều đã kiểm tra, sống phải thấy mèo ch3t phải thấy xác, tôi tính toán thời gian Tiểu Hắc nhà cậu bị ném vào trong nước còn có tốc độ và trọng lượng, nó cho dù ch3t, cũng trôi không xa, huống chi bên kia còn có một cái đập ngăn cản, tôi thật sự không thể tưởng tượng được có thể trôi đi đâu. "
"Nói không chừng nó không sao, ném vào trong nước chỉ là bộ định vị." Tô Cảnh Dược trong lòng còn có một tia hy vọng, mặc kệ như thế nào, thi thể không tìm được, vậy thì có khả năng còn sống, "Cậu tiếp tục điều tra. "
"Nhưng có một điều thú vị, cậu có muốn nghe hay không. "Lục Mạch khom con ngươi đặt điện thoại di động trong tay lên bàn, lúc này mới tiến lại gần bát quái nói, "Tiểu Hắc nhà cậu mất tích cũng trong đêm đó bò ra một người. "
Con người! Tô Cảnh Dược trong nháy mắt cũng có chút huyền huyễn, cuối cùng đem ý nghĩ không thực tế kia đ3 xuống, thế giới này làm sao có thể có loại chuyện này.
"Sau đó tôi đã đi kiểm tra. "Lục Mạch nhún nhún vai, tiếp tục mở miệng," Là một diễn viên nhỏ mất tích, nghe nói lúc đưa đến bệnh viện đã sắp ch3t lạnh, cũng không biết ai tàn nhẫn như vậy, loại thời tiết này ném người xuống sông, hiện tại còn đang hôn mê. "
Tô Cảnh Dược không nói gì, Lục Mạch cũng tựa vào sofa trầm tư, thiết bị định vị trên cổ con mèo đen kia là quân dụng, đừng nói gặp nước, cho dù chìm xuống đáy biển cũng sẽ không mất tín hiệu, tình huống tín hiệu biến mất sạch sẽ này anh ta vẫn là lần đầu tiên gặp.
Ôn Thất Bạch ở trong bệnh viện nửa tháng, trên má còn có vết thương do gió rét chưa lành, nhưng cũng đã không ảnh hưởng đến hoạt động.
Nếu như không phải bộ phim kia của Chương Kỳ thật sự tồn tại, cậu còn thật sự cho rằng mình chỉ là mơ một giấc mộng, chỉ là có chút cảm giác tương đối chân thật mà thôi.
Lục Mạch ở trong lúc cậu nằm viện vì phá án mà hỏi tình huống lúc đó.
"Ý cậu là cậu vừa tỉnh lại đã ngâm mình trong nước?" "Lục Mạch ngồi ở trên ghế bên giường, hắn phụ trách đặt câu hỏi, người cầm bút bên cạnh phụ trách viết.
"Vâng." Ôn Thất Bạch rũ con ngươi hàm hồ không rõ trả lời.
"Mất ý thức một tuần cũng không ch3t đói, cậu rất lợi hại. "Lục Mạch khen ngợi, Ôn Thất Bạch nghe ra ý tứ châm chọc, nhưng cậu lựa chọn lơ đi.
"Mấy người các cậu đi ra ngoài trước đi, tôi muốn cùng Ôn tiên sinh này nói hai câu. "Lục Mạch đã hỏi đến cuối cùng rồi mà Ôn Thất Bạch vẫn nói điêu, hướng về phía những người khác phất phất tay.
Rất nhanh trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Ôn Thất Bạch cùng Lục Mạch, Lục Mạch vuốt cằm, cười như không cười nhìn Ôn Thất Bạch, "Ôn tiên sinh, cậu không muốn tôi điều tra ra, tôi cũng sẽ không ép cậu nói, chỉ là bộ dạng này của anh, ngay cả nhìn cũng không dám nhìn tôi, làm cho tôi cảm thấy mình rất khủng b0. "
Lục Mạch từ đầu đến cuối cũng không có cùng Ôn Thất Bạch nhìn nhau một lần, góc độ này của hắn chỉ có thể nhìn thấy lông mi rậm rạp rũ xuống, ngăn trở đôi mắt kia, nhìn không rõ bên trong.
"Lục tiên sinh, tôi quả thật không muốn để cho người khác điều tra chuyện này, là tôi tự nhảy xuống sông, làm gì có hung thủ. "Ôn Thất Bạch thản nhiên mở miệng, "Vệ Khanh chỉ là nghĩ nhiều thôi. "
"Phải không, vậy thì kết thúc vụ án. "Ngón tay Lục Mạch gõ nhẹ trên tay vịn, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Ôn Thất Bạch, "Hy vọng cậu không hối hận. "
Dứt lời, Lục Mạch liền ra khỏi phòng bệnh, cuối cùng còn quay đầu nhìn Ôn Thất Bạch.
"Không biết Ôn tiên sinh có biết ngày đó còn có một con mèo đen rơi xuống sông, nói không chừng hai người lại ở một đầu cầu chào hỏi rồi cùng nhau nhảy xuống đó. "
Ôn Thất Bạch:...!!
"Cảnh sát Lục thật biết nói đùa." Ôn Thất Bạch khô khan trả lời, trong lòng cũng đã thăm hỏi tổ tiên Lục Mạch mấy trăm lần.
Sau khi xuất viện Ôn Thất Bạch lựa chọn chuyển nhà, khi quấn khăn quàng cổ có thể che nửa má bước vào biệt thự cách Tô Cảnh Dược hai ba nhà, Ôn Thất Bạch cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, đầu óc co rút liền tới đây.
Căn nhà này tuy rằng cậu không mua nổi, vẫn là thuê.
Ở chung với Tô Cảnh Dược một năm, cậu cũng không buông xuống được.
Huống chi, cậu còn muốn biết rốt cuộc là thằng nghịch tử nào ném cậu xuống sông.
Sắc trời dần dần tối tăm, bông tuyết tung bay phủ mặt đất.
Tô Cảnh Dược còn nhớ rõ trận tuyết đầu tiên của năm ngoái, sau khi nuôi con mèo đen kia, lúc đó trong túi anh chứa con mèo đen nhỏ kia, ngốc nghếch ở trong sân chất đắp một người tuyết giống con mèo đen, xiêu xiêu vẹovẹo, khó nhìn đến cực điểm.
Con mèo kia nằm sấp trong túi anh, dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn anh, sau đó từ trong túi nhảy ra, chính mình ở trong tuyết tạo một con mèo thu nhỏ, cuối cùng, còn ở bên cạnh in một dấu chân mèo nho nhỏ.
Đứng trước cửa sổ sát đất của văn phòng, Tô Cảnh Dược dán sát vào cửa sổ nhìn bông tuyết tung bay bên ngoài, giống như đã qua mấy đời vậy.
Bóng đêm tràn ngập, Trương Nghiêu ở bên ngoài gõ cửa văn phòng.
"Tô tổng. ".
Tô Cảnh Dược mở cửa sổ ra, vài bông tuyết bay vào trong lòng bàn tay, vừa rơi vào tay tay liền tan, gió lạnh từ cửa sổ chen chúc cuốn vào, thổi tan hệ thống sưởi ấm trong phòng, thổi đến khắp phòng đơn.
"Vào đi." Tô Cảnh Dược thu tay về, thản nhiên mở miệng.
"Tìm được kẻ sai khiến phía sau, là Tề Lãnh Thanh. "Trương Nghiêu đưa một bản báo cáo điều tra cho Tô Cảnh Dược, "Hẳn là bởi vì lúc quay phim "Bước vào vực sâu" đã xảy ra mâu thuẫn. "
Tô Cảnh Dược cũng lười nhìn, nghiêng mắt tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, "Tìm mấy scandal cô ta giấu trước rồi nói sau. "
"Tô tổng, tôi không phát hiện Tề Lãnh Thanh có có điểm bất thường, trách nhiệm chủ yếu là do tôi. "Trương Nghiêu bị Tô Cảnh Dược phái đi chăm sóc Ôn Thất Bạch, xảy ra chuyện như vậy, Trương Nghiêu tự giác khó thoát tội.
"Cô đi ra ngoài trước đi. "Là Tô Cảnh Dược đánh giá thấp lòng trả thù của người phụ nữ này.
"Vâng. "Trương Nghiêu há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng không thể mở miệng, chỉ có thể rũ mắt xuống, rời khỏi văn phòng.
Đã nửa đêm, Tô Cảnh Dược lại tâm huyết dâng trào, lái xe đến trước cửa biệt thự.
Đèn đường tối tắm, bông tuyết bay múa.
Tô Cảnh Dược theo ánh sáng lờ mờ, từng chút từng chút đắp thành người tuyết xiêu vẹo, cuối cùng không biết từ đâu lấy hai ngọc thạch xanh biếc khảm vào.
Người tuyết được đắp xong, Tô Cảnh Dược ngồi xổm ở bên cạnh,, khác với năm ngoái, nơi này thiếu một dấu chân mèo hình hoa mai.
Hốc mắt Tô Cảnh Dược có chút phiếm hồng.
Tô Cảnh Dược tối hôm đó ở trong biệt thự, anh mơ thấy một giấc mơ, trong mộng, Husky nhà bên lại ngậm đĩa tới, ngồi xổm ở cửa biệt thự, con mèo đen kia từ đầu tường thấp bé nhảy xuống, phía sau là hai con mèo, nghiêng đầu nhìn về phía anh, đôi mắt xanh kia xinh đẹp đến khó tin.
Mộng đẹp luôn sớm tỉnh lại, Tô Cảnh Dược thậm chí còn không kịp liếc mắt nhìn đôi mắt xanh kia đã bị cảnh trong mơ đuổi ra ngoài.
Khi mở mắt ra mới sáu giờ sáng, bên ngoài phủ đầy tuyết phản xạ ra ánh sáng chói mắt, ánh mặt trời sáng ngời.
Một âm thanh của đĩa inox trên mặt đất ở cửa.
Tô Cảnh Dược thậm chí không kịp phản ứng, thân thể và ý thức đột nhiên thanh tỉnh, mừng như điên từ trong lòng bao trùm toàn thân, đi dép lê liền vọt tới mở cửa.
Husky ở cửa nghiêng đầu nhìn Tô Cảnh Dược, như không hiểu vì sao lại là anh tới mở cửa, đôi mắt xanh kia không ngừng liếc về phía cửa.
Tô Cảnh Dược ánh mắt tối sầm lại, thở dài, cúi người xoa xoa đầu Husky, "Đói bụng sao? Vào đi. "
Husly theo Tô Cảnh nhảy vào cửa, ở trong phòng ngửi một vòng, lại hướng trần nhà kêu vài tiếng, trông đầu không dâng lên một dấu chấm hỏi.
Tô Cảnh Dược làm chút đồ ăn cho Nhị Cáp, tự mình đi thay quần áo.
Tuy rằng là cuối tuần, anh lại không muốn ở chỗ này, quá vắng vẻ, vắng vẻ đến mỗi một đồ đạc đều có hồi ức anh không muốn nhớ tới, đều có bóng dáng con mèo kia.
Husky sau khi ăn no nghiêng đầu nhìn Tô Cảnh Dược, ngậm đĩa cơm của mình ra cửa, nhưng vẫn không có về nhà.
Đầu Tô Cảnh Dược nóng lên liền đi theo, buổi sáng trên đường không có nhiều người, tuyết trên đường bị Husky giẫm thành một chuỗi dấu chân.
Husky ở phía trước, vẫy đuôi đi tiếp, cách một lát còn quay đầu lại nhìn xem Tô Cảnh Dược có đuổi kịp haykhông, chờ Tô Cảnh Dược, lúc này mới tiếp tục đi về phía trước.
Không đi được bao xa, trên tuyết đã có thêm một hàng dấu chân, sóng vai cùng dấu chân còn có hai hàng dấu chân mèo nho nhỏ, bất quá không đi được bao xa dấu chân mèo liền biến mất, hẳn là người kia ôm hai con mèo lên.
Husky theo dấu chân này đi về phía trước, Tô Cảnh Dược liền đi theo Husky.
Cho đến khi đi tới vườn hoa, vườn hoa nhỏ chất đầy tuyết, trong tuyết trắng lộ ra một chút màu xanh lá cây.
Tuyết trên băng ghế vườn hoa đxa được dọn dẹp sạch sẽ, phía trên có một thiếu niên mặc áo lông màu đen, thiếu niên cúi đầu nói gì đó với hai con mèo trong ngự.c, thỉnh thoảng cười khẽ một tiếng.
Husky hưng phấn "Gâu" một tiếng, vẫy đuôi vọt tới, đặt khay thức ăn trước mặt Ôn Thất Bạch, đoan đoan chính chính ngồi xuống, mắt xanh nhìn chằm chằm cậu.
Ôn Thất Bạch một tay nhẹ nhàng gãi cằm Chiến Quốc ngồi trên đùi cậu, cong mắt cười nhìn Husky, nhưng lời nói ra lại cực kì ác liệt, "Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua trai đẹp à. "
Cho đến khi Ôn Thất Bạch ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cảnh Dược đi theo phía sau Husky.
Tô Cảnh Dược lúc này mới thấy rõ, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp của thiếu niên tỏa ra ý vị đặc biệt của đàn ông phương Đông, nhưng duy chỉ có đôi mắt kia, tinh ranh mà dã tính, tựa như một hồ nước, càng giống phỉ thúy thượng hạng, xanh biếc ẩn chứa ý cười không ai sánh kịp.