“Anh không đói!” Nghe giọng Cố Diệc Hàn,
dường như anh ta không muốn nói chuyện với tôi.
Gặp phải chuyện như vậy, tôi nhất thời cũng
không biết nên làm sao, theo anh ta lên xe, giành
ngồi ở ghế lái, nhìn anh ta và nói: “Để tôi đưa anh
về nhà họ Cố”
Hiện tại anh ta lái xe với trạng thái này, không
an toàn.
Anh ta híp mắt, nhìn tôi, sắc mặt rất không tốt:
“Sao vậy? Em đang thương hại anh?”
Tôi nhíu mày: “Không phải!” Dừng một lúc, tôi
khởi động xe và nói: “Ít ra chúng ta vẫn được coi
là bạn bè, anh từng giúp tôi, tôi không có lý do gì
khoanh tay đứng nhìn.”
“Ha!” Anh cười giêu: “Vậy là em đang trả nợ à?”
Biết tâm trạng hiện giờ của anh ta không tốt
nên tôi không nói nhiều, sau khi khởi động xe thì
lái thẳng đến nhà họ Cố.
Xe dừng lại, anh ta dựa lên lưng ghế nhắm
mắt, dưới mắt là hai quâng thâm, giọng nói vô
cùng mệt mỏi: “Chuyện của tập đoàn Cố Nghĩa,
em có thể tiếp tục ở lại, sau này do Phó Bảo Hân
quản lý, bà ấy là cô của Phó Thắng Nam, sẽ không
làm gì em”
Tôi mím môi: “Anh thì sao?”
“Về nước Mỹ!” Anh ta xoa nơi giữa chân mày:
“Về nước là để chăm sóc cho mẹ anh, hiện tại nỗi
bận tâm của bà ấy đã không còn, anh về nước Mỹ,
cũng tốt”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Tôi không rõ lắm về sự rắc rối trong hôn nhân
của Cố Vân Dương, ai đúng ai sai đều không thể
xác định, vì vậy cũng không có lý do để nhiều lời.
Tôi im lặng một lúc mới nói: “Đi thôi, tôi đưa
anh lên đó, anh ăn một ít rồi nghỉ ngơi thật tốt,
chuyện sau này hãy để sau này tính”
Anh ta nghiêng mắt nhìn tôi, ánh mắt sâu xa
khó đoán: “Chắc Thẩm Quang đang lên kế hoạch
làm thế nào để viết tên em vào gia phả của nhà
họ Thẩm, sau này con đường em đi, sẽ ngày càng
rộng mở, chuyện của nhà họ Mạc, có chừng mực
là được rồi, đừng vượt giới hạn, có rất nhiều người
đã chết bất ngờ dưới tay Mạc Đình Sinh, em cẩn
thận một chút.”
Tôi gật đầu, khẽ thở dài nhìn anh ta và nói:
“Nhất định phải vê nước Mỹ sao? Sản nghiệp của
nhà họ Cố lớn như vậy, dù tập đoàn Cố Nghĩa
không do anh quản lý, nhưng vẫn còn nhà họ Hứa
mà không phải sao?”
Anh ta cười nhạt, môi hơi khô, có thể là vì
những ngày này lo âu nên bị nóng trong người:
“Em đang quan tâm anh, không muốn anh đi
sao?”
“Cũng không phải ý này” Dừng một chút, tôi
nói: “Tôi thật sự không muốn anh đi, đời này tôi nợ
ân tình của anh quá nhiều, sợ rằng không thể trả
hết, nếu anh về nước Mỹ, xa xôi như vậy, việc trả
ơn càng khó hơn.”
Anh ta ngồi thẳng người, đôi mắt đen sâu
thẳm: “Em thật sự muốn trả ơn?”
Tôi gật đầu, ban đầu nếu không phải anh ta
tới kịp thời, chờ đến trời sáng thì tôi đã chết cùng
với đứa trẻ, tôi có thể sống tiếp, sinh mạng này là
nhờ anh ta cứu.
Anh ta cong môi, mở miệng nói: “Nếu em đã
muốn trả ơn, tối nay hãy ở lại đây cùng anh đi!”
Tôi ngây người, ngẩn ra nhìn anh ta.
Thấy tôi như vậy, anh ta cười châm biếm: “Thế
nào? Không đồng ý sao? Người xưa toàn lấy thân
báo đáp, em đã là vợ người khác, anh muốn cưới
em là chuyện không thể nào, chỉ đành giữ em ở lại
một đêm”
Tôi mím môi, hơi lúng túng nhìn anh, được
một lúc mới nói: “Anh chắc chứ?”
Anh ta tỏ ra buồn cười: “Chẳng qua chỉ giữ em
lại một đêm, em phản ứng lớn như vậy làm gì?
Tuy Cố Vân Dương đối xử không tốt với anh,
nhưng dù sao anh vẫn được sinh ra từ tình yêu
của ông ấy và mẹ anh, những năm qua tuy không
thân thiết, nhưng chung quy vẫn là cha con, ông
ấy mất, anh dù sao vẫn đau lòng”
Dừng một lúc, anh ta nói: “Em ở lại nhà họ Cố,
chí ít cũng sẽ không quá trống trải”
Tôi ngây người, hé môi, nhất thời không biết
nói gì, tôi tưởng…
Thấy sắc mặt của tôi liên tục thay đổi, anh ta
cười nhạt: “Em tưởng anh giữ em ở lại là định làm
gì sao?”
“Đâu có
“Ừ, thế cứ quyết định vậy đi” Nói xong, anh ta
xuống xe, kéo tôi đi thẳng vào nhà họ Cố.
Nhà họ Cố vốn dĩ đã rất lớn, bởi vì muốn đem
tro cốt của Cố Vân Dương về đây để vài ngày,
nhân gian thường gọi là quàn linh cửu, sảnh lớn
treo đầy vải trắng và giấy âm phủ, trông càng
thêm rộng lớn, trống trải.
Nhà họ Cố có ít người, lúc này đang làm tang
sự nên không khí hơi âm u lạnh lẽo, tôi đi theo anh
†a vào sảnh lớn, anh ta bảo người giúp việc của
nhà họ Cố chuẩn bị đồ ăn.
Không lâu sau đó Phó Bảo Hân cũng về, trong
tay bà ấy cầm một chồng văn kiện, cơ bản đều là
tài sản phân chia của nhà họ Cố, Cố Diệc Hàn
thoáng liếc nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng, không
nói gì.
Bà ấy trái lại chủ động đưa văn kiện cho Cố
Diệc Hàn và nói: “Bất động sản và xe của nhà họ
Cố đều cho cậu, tôi chỉ cần vị trí tổng giám đốc
của tập đoàn Cố Nghĩa”
“Ha!” Cố Diệc Hàn cười giêu, đôi mắt đen nhìn
bà ấy: “Vẫn chưa hạ huyệt, bà đã bắt đầu phân
chia với tôi rồi à? Bà không sợ nửa đêm ông ấy
đến tìm bà sao?”
Nét mặt Phó Bảo Hân rất lạnh lùng, cánh môi
mỏng hơi mím lại, nói: “Đó là ông ấy đã hứa với
tôi, cho tôi năm mươi phần trăm cổ phẩn trong tay
ông ấy, vì vậy, theo pháp luật, tôi có quyền trở
thành tổng giám đốc của tập đoàn Cố Nghĩa:
Cố Diệc Hàn nhướng mày: “Bà tính kế sớm
như vậy, là dự định rời khỏi nhà họ Cố trước khi
kết thúc tang lễ của ông ấy?”
Phó Bảo Hân không trả lời, có chút lạnh nhạt:
“Cậu không cần nói một cách cay nghiệt như vậy,
cổ phần của tập đoàn Cố Nghĩa cậu và mẹ cậu
đều có, những gì nên cho hai người, tôi không nợ
cậu dù chỉ một chút”
“Đều cho bà hết đi!” Cố Diệc Hàn mở miệng,
cười giêu nói: “Chút ít cổ phần của tập đoàn Cố
Nghĩa, nói thật lòng tôi không cần, bà lên kế
hoạch nhiều năm như vậy, cũng coi như là trả
công cho sự vất vả của bà, bà lấy hết đi!”
“Không cần!” Phó Bảo Hân bước đi trên đôi
cao gót: “Những gì nên thuộc vê tôi, tôi sẽ không
lấy thiếu dù chỉ một chút, những gì không thuộc
về tôi, tôi không lấy thêm dù chỉ một phần, chỉ là,
làm phiền cậu chuyển lời đến mẹ cậu, sau này
đừng đến tìm tôi gây sự, chuyện của năm đó,
không liên quan đến tôi, bà ta hận tôi nhiều năm
như vậy, cũng nên buông bỏ rồi”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!