Chương 503: Thử yêu nhau theo một cách khác
Tôi rất muốn đi về cùng cô ta, nhưng Phó Thắng Nam đã gắt gao kéo tôi đi, tôi không thể nào thoát khỏi bàn tay anh ấy.
Nhất thời trong lòng cảm thấy có chút tức giận, đưa tay cấu mạnh vào thắt lưng Phó Thắng Nam, người đàn ông này dường như chẳng có cảm giác, chỉ lạnh lùng cúi thấp đầu nhìn tôi cười.
Mãi khi đến phòng bida, Phó Thắng Nam mới quay đầu lại nhìn Trần Văn Nghĩa, nói: “Đưa cô Lan về đi.” Trần Văn Nghĩa gật đầu, vẫn luôn ít nói như vậy.
Đoàn Thanh Lan nhìn anh ấy kéo tôi ra khỏi phòng, trong lòng bỗng thấy sốt sắng, đứng chặn trước mặt rồi nhìn anh nói: “Tổng giám đốc Nam, Thẩm Xuân Hinh và tôi đi về cùng với nhau được rồi, anh đưa cô ấy có vẻ không được hay cho lắm?” Phó Thắng Nam nhướn mày: “Tôi và vợ tôi cùng về nhà thì có cái gì là không hợp lý chứ?” Cô ta sửng sốt, lúc này hết sức kinh ngạc: “Vợ của anh?” Phó Thắng Nam cau mày không nói.
Nhưng Trần Văn Nghĩa lại lên tiếng: “Nhà của cô Lan ở đâu? Tôi đưa cô về!” Phó Thắng Nam mất kiên nhãn, kéo tôi đi ra ngoài.
Nếu như lúc này tôi và Phó Thắng Nam đi cùng nhau thì chỉ sợ sau này sẽ vẫn cứ dây dưa hoài không dứt.
Nghĩ đến đây, tôi quay lại nói với Đoàn Thanh Lan: “Tôi và anh ấy chỉ là quen biết bình thường, không phải là vợ của anh ấy” Phó Thắng Nam đột nhiên nhíu mày, lực kéo tay tôi càng siết chặt hơn, ánh mắt nhìn chăm chăm vào tôi, vô cùng thâm sâu: “Chỉ là quen biết bình thường?” Tôi gật đầu, cũng bởi vì uống vài ly rượu nên thấy đầu có cảm giác hơi choáng váng.
Đoàn Thanh Lan nghe xong thì thở phào, nhìn Phó Thắng Nam nói: “Tổng giám đốc Nam, người ta nói, dưa hái xanh không ngọt, hoa ngắt vội chóng tàn. Huống hồ gì anh còn không hiểu vì về Thẩm Xuân Hinh, một nam một nữ ra ngoài cùng nhau khi trời đã muộn như thế này quá không hợp lý, tôi đề nghị, hay là đợi sau khi anh đã hiểu cô ấy rồi mới quyết định cũng không muộn mà”” Tôi nghe xong những lời này, cảm thấy có gì đó không đúng, cô ta đang giúp tôi hay là đáng đứng trước mặt Phó Thắng Nam vạch mặt tôi vậy? Lúc này tôi không thể phân biệt được, nhưng chắc chắn, tôi không thể đi cùng Phó Thắng Nam.
Nghĩ như vậy, tôi cố tăng thêm sức muốn thoát khỏi tay của Phó Thắng Nam, nhưng lại bị anh nắm càng chặt hơn.
Trong lòng cảm thấy tức giận, nâng mắt trừng anh: “Phó Thắng Nam, anh..” “Em nghĩ anh sẽ buông tay?” Người đàn ông này rõ ràng đang giở thói vô lý đây mà.
Tôi có chút tức giận, trợn mắt nói: “Tôi kiện anh mua bán phụ nữ!” “Mang vợ đi lạc về nhà, được coi là mua bán phụ nữ sao?” Tôi lập tức cứng họng, đầu óc choáng váng, chắc là do tác dụng phụ của rượu rồi, gần đây tôi chưa lần nào uống rượu, lúc nấy chỉ uống vài ly, bây giờ lại có cảm giác không thể chịu nổi.
Cả người cứ thế mà bị anh kéo ra bên ngoài, Đoàn Thanh Lan muốn đuổi theo nhưng đã bị Trần Văn Nghĩa cản lại.
Tôi vốn dĩ là người tính tình ngại phiền, lúc này bị anh nửa ôm nửa kéo như vậy, trong lòng bất giác nghĩ, thôi thì cứ đi theo anh cũng được.
Đầu óc tôi lúc này hoàn toàn trống rỗng, bị anh đưa vào xe, tôi lại càng cảm thấy không thoải mái.
Dựa vào cửa xe, nhắm mắt không nói chuyện, mơ mơ màng màng như đã rời vào giấc ngủ.
Điện thoại reo lên, tôi khó chịu nhíu mày, vươn tay mò mò, bên tai lại nghe thấy tiếng của Phó Thắng Nam: “Cô ấy say rồi, đang ngủ.” Mở mắt ra, nhìn thấy anh dùng một tay nắm vô-lăng, một tay nghe điện thoại, ánh mắt vẫn đang nhìn đường phía trước.
Tôi nhíu mày, sao người này có thể tùy tiện nghe điện thoại của người khác như vậy chứ, chỉ nghe thấy anh ừ một tiếng rồi sau đó liền cúp máy.
Trả điện thoại lại tay tôi, nhìn thấy tôi tỉnh rồi, anh khẽ ngẩn người nhưng sau đó lại bình tĩnh nói: “Khó chịu không?” Tôi lắc đầu, cảm thấy hơi mơ hồ, cả người mềm nhũn, nhưng ý thức vẫn còn chút tỉnh táo.
“Anh muốn đưa tôi đi đâu?” Nhìn khung cảnh xung quanh đang chạy qua, vẫn đang ở Tân Châu, hình như anh chưa mua nhà ở đây, có lẽ là đi khách sạn.
Anh nhíu mày: “Không thoải mái thì nhắm mắt ngủ tí nữa đi” Tôi mím môi, trong đầu nhớ lại những hình ảnh lúc gả vào nhà anh, bản thân lúc đó đã cố chấp và ngu ngốc biết bao nhiêu, làm ra những chuyện hết sức vô lý, không khỏi bật cười.
Anh nhíu mày, nhìn tôi: “Cười cái gì vậy?” “Năm đó tốt nghiệp đại học, vốn dĩ tôi định đưa bà ngoại về Hoàng An, thật ra tôi không lo xa về cuộc sống của mình, chỉ là muốn đưa về bà ngoại về Hoàng An sống trong một ngôi nhà vườn, trồng đủ các loại hoa, sau đó tìm một công việc ổn định ngày làm chín tiếng, như vậy là được rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!