Chương 537: Hoàn toàn chọc giận Phó Thắng Nam 4
Tôi cũng không có hứng thú lời qua tiếng lại với cô ta, vì vậy tôi chuẩn bị rời đi.
Nhưng tôi đột nhiên bị cô ta túm lấy, tôi nhíu mày nhìn cô ta, có chút buồn bực: “Cô Nhiên An còn có chuyện muốn nói?” Cô ta cười nham hiểm: “Có, đương nhiên là có rồi. Vì cô rất bình tĩnh trước mọi chuyện, cho nên đối với chuyện chết đi cũng vậy, đúng không!” Nói xong, cô ấy nắm lấy tay tôi, định đẩy tôi xuống hồ nước.
Tôi không biết bơi, xuất phát theo phản xạ không điều kiện, tôi loạng choạng cơ thể và dùng sức véo mạnh cánh tay của cô ta.
Vì đau nên cô ta buông tay tôi ra, nhưng vì quán tính của hành động đẩy tôi ban đầu, đã trở khiến cô ta ngã xuống hồ nước.
“Bùm!” Trong hồ bơi truyền ra âm thanh, đặc biệt dễ nghe.
Một mỹ nhân rơi xuống nước sẽ luôn thu hút sự nhiệt tình của một nhóm những người yêu cái đẹp, nhưng đồng thời cũng dễ mắc phải một số tình huống không đáng có.
Chu Nhiên An vùng vẫy trong nước vài lần, sau đó có người bơi đến ôm cô ta để ổn định cơ thể trong nước. Thật ra nước không sâu lắm, sau khi cô ta đứng vững, nhìn thấy người đàn ông đang ôm mình. Không khỏi thẹn quá hóa giận hét lên một tiếng: “Cút đi!” Người đàn ông bị mắng, ra tay cứu người còn bị mắng, lúc này tức giận, trực tiếp giơ tay, ngang nhiên đè cô ta xuống nước.
Cô ta giấy dụa khi bị dìm, mọi người quây quanh xem náo nhiệt, nhất thời không có ai dám tiến lên ngăn cản anh ta.
Tôi trong lòng chấn động, vội vàng muốn nói nhưng lời còn chưa thốt lên thì bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Thả cô ấy ra!“Giọng nói trầm thấp, mạnh mẽ khiến người đàn ông sửng sốt, đột nhiên buông Chu Nhiên An ra.
Trong vô thức tránh né, Phó Thắng Nam nói xong liền xuống nước kéo Chu Nhiên An lên.
Chu Nhiên An ban đầu mặc một chiếc váy dài, nó hơi mỏng và trong suốt, không bị ướt là tốt rồi, sau khi nó thấm ướt, tất cả quần áo đều dính vào người cô, mỗi bộ phận trên cơ thể đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhất thời không tránh khỏi thu hút những ánh nhìn khiếm nhã. Mà lúc này, cô ta lại ngay trước mặt Phó Thắng Nam mất đi danh dự, không nhịn được mà bật khóc.
Phó Thắng Nam cau mày, cởi y phục trên người ra, mặc vào cho cô ta, nói: “Trước tiên trở về phòng thay quần áo!” Chu Nhiên An nắm chặt lấy quần áo của Phó Thắng Nam, đột nhiên nhìn tôi, bất chấp hình tượng hét lớn: “Thẩm Xuân Hinh, cô vừa lòng chưa? Nhìn thấy tôi xấu hổ như vậy, cô rất vui đúng không?” Tôi hơi bối rối, cau mày nhìn cô ta.
Cô ta khóc như mưa và mếu máo tiếp lời: “Rõ ràng là cô đã nói rằng anh Thắng Nam chỉ là người đàn ông mà cô đã dùng qua mà thôi, là người đàn ông cô không muốn. Cô khinh bỉ khi ở bên anh ấy. Vậy cô dựa vào cái gì mà không cho.
tôi chờ đợi anh ấy, trong khi cô không muốn đối xử tốt với anh ấy. Tại sao cô lại hống hách như vậy, cô không cần cũng không cho người khác có được, tôi chỉ thay anh Thắng Nam nói tốt vài câu, nói cho cô biết anh ấy tốt như thế nào, cô đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt, nhưng tại sao cô lại đẩy tôi? Còn làm như vậy để tôi bị nhục nhã?” Đột nhiên tôi không biết nói gì, vì vậy, những lời quái lạ này, tôi đã nói khi nào vậy? Phó Thắng Nam, người đàn ông mà tôi đã sử dụng qua là gì? Người đàn ông mà tôi khinh bỉ? Tôi đã thấy khả năng bịa đặt đỉnh cao của người phụ nữ này, tôi không thể không choáng váng.
Khuôn mặt bình tĩnh ban đầu của Phó Thắng Nam trở nên có chút ảm đạm và lạnh lùng, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào tôi, chế nhạo nói: “Cô ấy đang dùng người đàn ông mà em không muốn sao? Anh trở nên rẻ rúng với em như vậy sao?” Tôi…
Tôi muốn giải thích một chút, nhưng bị Chu Nhiên An cắt ngang: “Thẩm Xuân Hinh, đúng vậy, tôi thừa nhận, anh Thắng Nam luôn yêu cô, trong lòng anh ấy đều là cô, nhưng cô không nên chà đạp lên tình cảm chân thành của anh ấy như vậy, anh ấy là thật lòng thật dạ, điều đó không phải là thứ mà cô có thể giẫm đạp và sỉ nhục!”
Tôi có trăm miệng cũng không thể bào chữa, tôi nói những câu này lúc nào hả? Tôi chà đạp chân tình của anh ấy khi nào hả? Kìm nén tâm tình, Phó Thắng Nam nhìn tôi với ánh mắt tức giận, tôi cũng rất tức giận nhưng kìm chế lại, bình tĩnh nói: “Anh đưa cô ta trở về thay quần áo đi!” Phó Thắng Nam không nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm tôi: “Cho nên, em thừa nhận, những câu nói lúc nấy là em nói?”
Tôi nhíu mày, có chút muốn mắng người: “Phó Thắng Nam, não của anh không hoạt động tốt sao? Cô ta nói cái gì thì chính là cái đó!” “Do vậy anh mới hỏi em, có phải là em nói không?” Anh ấy trở nên nghiêm túc nhìn tôi, gắn từng chữ: “Chỉ cần em nói không phải em nói, anh sẽ tin!” Chu Nhiên An có lẽ không ngờ Phó Thắng Nam lại lý trí như vậy, nhất thời sắc mặt tái nhợt.
Tôi cũng sững người một lúc, muốn nói chuyện với anh ấy, nhưng nghĩ lại có chút vướng víu, tôi đang muốn đẩy anh ấy ra xa, nếu tôi làm rõ lúc này, vậy thì giống như Chu Nhiên An bảo, muốn cự tuyệt mà còn nghênh tiếp có khác biệt chỗ nào? “Anh đưa cô ấy về đi!” Vì chúng ta sắp ly thân, những điều thừa thãi này không cần giải thích.
Tôi xoay người chuẩn bị rời đi, Phó Thắng Nam nắm tay tôi, ánh mắt thâm thúy âm trầm, ánh mắt lạnh lùng, nhìn tôi một hồi, đột nhiên bật cười: “Thẩm Xuân Hinh, em giỏi lắm!” Giọng nói này đặc biệt lạnh lùng, có tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng tôi hơi hồi hộp, nhưng tôi trực tiếp hất tay anh ra và quay trở lại phòng ăn.
Ông cự Âu Dương đã ăn rồi, cùng Lưu Thanh nói chuyện phiếm, thấy tôi đi vào, cười nói: “Con đi đâu vậy? Nhìn con cũng không ăn nhiều, Phó Thắng Nam gọi cho con một phần cháo hạt sen” Tôi sững người một lúc, thấy trên bàn quả nhiên có một bát cháo hạt sen.
Tôi cười nhẹ, quay về phía Âu Dương Cơ nói: “Cảm ơn!” Ngồi vào vị trí ăn cháo, khoảng mười phút sau Phó Thắng Nam mang theo Chu Nhiên An đi vào.
Còn Chu Nhiên An ở bên cạnh, có chút ngượng ngùng không nói lời nào.
Vốn dĩ những người khác đã hiểu lầm rồi, lúc này nhìn hai người bọn họ đều cảm thấy là một đôi.
Ta cúi đầu tiếp tục ăn cháo không để ý nữa, cơm nước xong, buổi chiều còn có việc phải làm.
Lưu Thanh đã sớm bảo tôi chuẩn bị tinh thần, nói công việc buổi chiều sẽ tương đối bận rộn, bởi vì trong căn cứ có rất nhiều nhân lực, nhưng không có nhiều người tới, cho nên khi vào làm sẽ rất cực khổ.
Với tôi mà nói, mọi chuyện vẫn khá ổn, ít nhất nỗi đau thể xác có thể khiến tôi quên đi nhiều điều phiền toái trong lòng.
Trong căn cứ, tôi ngồi xổm trên mặt đất, tìm và chọn dụng cụ, Lưu Thanh đang đẩy thùng đồ lớn đựng gì đó vào trong căn cứ, khi đi ngang qua tôi, anh ta nói đùa: “Cô Xuân Hinh, đây là lần đầu tiên có phụ nữ đến căn cứ này. Mọi người đều đang suy nghĩ là sẽ không để cô làm việc, nhưng ngược lại thì nửa ngày nay cô đã giúp chúng tôi rất nhiều, vất vả cho cô rồi!”