Chương 550: Chuyến đi cắm trại 7
Tôi hơi sững sờ một lúc, rồi anh bẻ hết mấy cành cây mà Bảo Lâm vừa quăng xuống thành từng đoạn một.
Anh cắm những đoạn cây đó vào thành của cái hố, một lúc sau, có rất nhiều cành cây được quăng vào cửa hố.
Leo núi! Đến lúc này tôi đã hiểu ý đồ của Phó Thắng Nam, nên tôi cùng anh bẻ mấy cành cây, anh tìm được một tảng đá rồi đóng mạnh từng đoạn cây một vào thành cái hố.
Đây là công việc mà anh cần suy nghĩ đo lường cần thận nên Phó Thắng Nam làm trong im lặng, không nói một lời nào. Một bên là đêm đen như mực, một bên là tiếc đóng cọc gỗ.
Khoảng cách càng ngày càng xa, tôi không thể chuyền mấy cái cọc gỗ cho anh được nữa, chỉ có thể chuyền cả cành cây cho anh, để anh bẻ và đóng vào.
Những người còn lại ở trên miệng hố cũng đã hiểu ra phương pháp của Phó Thắng Nam, thay vì trực tiếp ném mấy cái cành cây xuống, họ bẻ cành cây thành từng đoạn, cho vào một cái túi, dùng dây thừng cột lại thả xuống để Phó Thắng Nam đóng nào vào.
Mọi người đồng tâm hiệp lực, trong chốc lát, đã đóng xong một hàng cọc gỗ dày đặc và dài đến miệng hố, Phó Thắng Nam cẩn thận quay xuống nhìn tôi nói: “Thử leo lên đi Tôi gật đầu, dưới chân đã có chỗ đứng, tự nhiên tôi cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, dù chưa học leo núi bao giờ nhưng tôi vẫn có thể leo lên theo bản năng sinh tồn của mình.
Mưa như trút nước, quần áo của những người khác và Bảo Lâm đều ướt hết, Âu Dương Noãn nhìn tôi, lo lắng nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi!” “Phía bên này rất dễ sập, nhất là ngày mưa, đi nhanh đi!” Dương Ánh Tuyết cũng thúc giục.
Quả nhiên, chúng tôi đi không được không lâu, trời bỗng nhiên nổi lên sấm sét đến điếc cả tai, quần áo của mọi ban đầu đã ước hết, lúc này không nghĩ nhiều nữa bất chấp tất cả trực tiếp chạy vào lều.
“Bên kia hình như lại sụp xuống rồi!” Bạn trai của Dương Ánh Tuyết đột nhiên nói.
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại, bên kia thực sự đã sụp xuống một khoảng đất có diện tích rất lớn.
Bạn trai của Dương Ánh Tuyết lại nói tiếp: “Ở đây trước kia đều là quặng mỏ, có nơi còn đào sâu đến hơn mười mét, mấy năm nay không ai quản lý. Chỉ cần trời mưa là có thể xảy ra tai nạn như vậy”
Dương Ánh Tuyết ngạc nhiên nói: “Tôi thấy trên núi kia trồng rất nhiều cây trà, nếu vậy thì những người trồng trà ở đó sẽ rất nguy hiểm, thật quá dễ dàng đánh mất đi mạng sống của bản thân!”
Bảo Lâm nói với Phó Thắng Nam: “Tổng giám đốc Nam, hai người đi đâu vậy? Nếu không phải do đi tìm hai người, Thẩm Xuân Hinh sẽ không phải chịu khổ như vậy, và chúng tôi cũng sẽ không phải ướt mưa với anh”
Lúc đó tất cả mọi người đều nhìn về phía Phó Thắng Nam, Phó Thắng Nam hơi nhìn mọi người, nhưng anh thực sự vẫn rất bình tĩnh, lịch sự trả lời: “Chuyện xảy ra tối hôm nay là do tôi không suy nghĩ chu đáo để xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày mai tôi sẽ mời mọi người ăn cơm, để xin lỗi và đền bù cho mọi người chuyện hôm nay” Bảo Lâm bĩu môi: “Chúng tôi không trách anh, nói thẳng ra đây cũng không phải chuyện của anh” Tôi ở trong cái hố đó qua lâu, khó khăn lắm mới thoát ra được hoàn cảnh hiểm nghèo như vậy, trong lòng đột nhiên thả lỏng, cảm giác được sự mệt mỏi kéo đến đánh úp toàn cơ thể, mệt không thể chịu được.
Nghe họ nói chuyện, chân tôi mềm nhũn, ngay lập tự không cảm thấy…
Ánh mắt của Phó Thắng Nam rất nhanh nhìn thấy tôi, thuận thế ôm tôi vào lòng anh.
“Thẩm Xuân Hinh, làm sao vậy? Có phải bị thương rồi không? Mau kiểm tra cô ấy xem” Âu Dương Noấn lo lắng, vừa nói cái gì liền ngồi xổm bên cạnh tôi kiểm tra.
Nhưng bị Phó Thắng Nam chặn lại, giọng nói của người đàn ông trầm thấp vang lên: “Cô ấy chỉ là quá mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi thần kinh căng thẳng, bây giờ đột nhiên thả lỏng người, nên có chút mệt mỏi, cứ nghỉ ngơi một chút là được, không bị thương!” Tôi kéo Âu Dương Noãn gật gật đầu, định đứng dậy nhưng lại bị Phó Thắng Nam ôm lấy, anh trực trực tiếp ôm lên, quần áo của hai người đều ướt, cũng may là thời tiết tháng tám vốn dĩ không lạnh lắm.
Bị anh ôm như thế này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cơ thể của anh anh, và thậm chí cả nhịp tim của anh.
Tưởng tượng đến đây, mặt của tôi tự nhiên lại đỏ lên, có chút xấu hổ.
Vất vả lắm mới đến được chỗ lều trại, Âu Dương Noãn đưa cho tôi bộ quần áo hôm nay mang đến vì lo tôi mặc quần áo ướt sẽ bị cảm lạnh, rồi để tôi thay đồ trong lều.
Không có nhiều chỗ, nên cô ấy chen vào, cô ấy lo rằng tôi không thể thay quần áo vì bị thương.
Tôi bị cô ấy nhìn chằm chằm lên người kiểm tra, có chút xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “Thật ra cậu không cần nhìn mình như vậy đâu, mình không sao, thật sự còn nguyên vẹn, không hao tổn gì!” Cô ấy gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn vào tôi, nói: “Cũng may, tiếng kêu cứu của Bảo Lâm đủ lớn, vùng này cũng không nhiều cây cối, thoáng đãng.
Chứ gặp phải mưa lớn như bây giờ, cậu thì không leo lên được, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa” Tôi thay quần áo một lúc rồi ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Các cậu không phải là do Đoàn Thanh Lan dẫn đến giúp đỡ sao?” Cô lắc đầu, cau mày: “Sau khi bọn mình tách nhóm cậu ra không lâu, chúng mình đi dạo một vòng quanh núi mà vẫn không thấy Phó Thắng Nam nên trở lại lều, sau đó Phó Thắng Nam cùng Chu Nhiên An chậm rãi trở lại. Nguyên nhân là do Chu Nhiên An bị trẹo chân, không quay về được, lúc đi về là nhờ Phó Thắng Nam dìu cô ta về.
Người phụ nữ này đúng là cái đồ phiền phức” Tôi ngẩn người ra, mở miệng hỏi: “Đoàn Thanh Lan trở lại sao?” Cô hơi nhíu mày: “Cậu không nói thì mình gần như quên mất cô ta, từ lúc cậu gặp chuyện đến giờ, mình không nhìn thấy cô ta” “Sau khi bọn mình trở về gặp Phó Thắng Nam và Chu Nhiên An, bọn mình đã đợi cậu rất lâu, thấy cậu và mọi người còn chưa trở về, trời lại mưa. Sợ cậu và hai người còn lại gặp chuyện không may nên quay lại núi tìm. Đúng lúc đó nghe thấy tiếng kêu cứu của Bảo Lâm và thấy cậu đã bị rơi xuống hố” Tôi mím môi không nói nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!