Chương 612: Cầu mà không được (6)
Anh ta thu hồi ánh mắt, cúi đầu giữ nước trên bộ quần áo rách nát kia, nhàn nhạt nói: “Rất tốt!” Tôi mím môi, hít một hơi thật sâu, tâm có chút buồn phiền.
Tôi lục trong túi xách, lấy tiền ta, trong này cũng không có nhiều tiền mặt, tôi đem toàn bộ cùng số điện thoại đặt trước mặt anh ta và nói: “Cái này anh cầm lấy trước đã, ở trên là số điện thoại của tôi, nếu cần tôi giúp gì anh có thể gọi tôi bất cứ lúc nào” Anh ta không đưa tay nhận, chỉ ngước mắt nhìn tôi, tôi đem tiền và số điện thoại đặt bên cạnh anh ta, rồi rời đi.
Không phải tôi có lòng tốt gì đó, chỉ là khi ở Myanmar, lúc đó Danwei bên ngoài như không giúp gì cho tôi nhưng ngấm ngầm ít hay nhiều cũng cố ý thả tôi. Nếu không có anh ta, có lẽ tôi không thuận lợi về nước như vậy.
Lái xe về lại biệt thự, Phó Thắng Nam đang ở trong sân hóng gió đọc sách, tôi vừa vào cửa thì thấy anh, anh chỉ cúi đầu đạm mạc nhìn tay mình, cũng không ngước mắt nhìn tôi.
Đã giữa trưa, tôi sắp xếp một chút, trở về phòng khách, tủ lạnh có rất nhiều đồ ăn.
Tôi tìm một ít nguyên liệu đơn giản để làm đồ ăn, bản thân ăn một chút, sau đó liền về phòng ngủ, ban đầu tôi định đọc sách nhưng không biết sao lại ngủ luôn.
Mơ mơ màng màng đến buổi chiều mới tỉnh lại, xuống lầu thấy thức ăn trên bàn đã bị dọn đi, nhìn có vẻ đã có ai ăn.
Nhưng vừa mới tỉnh ngủ, tôi cũng không nghĩ gì, biệt thự không có ai, tôi ngồi ở phòng khách một chút rồi vê phòng ngủ, ngủ một ngày, rồi cũng chỉ có ngủ.
Sắc trời âm u, tiếng sấm rền vang xung quanh, không bao lâu liền đổ mưa, cơn mưa cuối mùa thu, ban đêm mưa nên có chút lạnh, nên nhiệt độ trong phòng rất thấp.
Tứ Quý gọi điện thoại tới, cô bé kể về chuyện xảy ra ở trường học, đều là việc vặt, cũng không có gì, trẻ có đồng hồ sinh học cực chính xác, đúng thời điểm tự động cảm thấy mệt.
Cúp điện thoại, tôi ngủ một đêm, nên không có cảm giác buồn ngủ, nghĩ ngày mai sẽ đi thôn Lan Khê kiểm tra hạng mục, tôi soạn tin nhắn gửi cho Chu Nhiên An và Cố Diệc Hàn, báo họ ngày mai kiểm tra an toàn cho hạng mục Nửa đêm, dưới lầu có âm thanh động cơ, không cần nghĩ cũng biết là Phó Thắng Nam trở về, tôi nhắm mắt nằm trên giường, mấy ngày nay hai bên đều không vui, nếu đối mặt trực tiếp sợ là không tránh khỏi cãi nhau, đơn giản tôi trực tiếp đi ngủ đỡ phải phiền toái.
Nghe tiếng mở cửa, sau đó là đầu giường đèn sáng, không lâu sau đó phòng tắm có tiếng nước, sau nữa, thì năm lên giường Đột nhiên bị ôm eo, vì tôi chú ý đến mọi thứ từ anh, nên không nghĩ tới sẽ bị ôm bất ngờ như vậy, cả người cứng đờ, anh cũng nhận ra sự bất thường.
Bên tai nghe được âm thanh trầm ấm: “Còn chưa ngủ?” Tôi thầm thở dài, không thể giả vờ, tôi nói: “ừ!’ Đèn trên đầu giường không sáng, cả người bị anh kéo đến mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh nhìn tôi rồi nói: “Có tâm sự?” Tâm sự đêm khuya! Tôi mím môi, nhàn nhạt nói: “Anh muốn nói chuyện gì?” “Hôm qua vì sao em không nhận điện thoại của anh? Người đàn ông ở ngõ nhỏ kia là ai?” Anh nhìn tôi, khôn mặt bình tĩnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!