Chương 674: Tóm lại là tôi sai (3)
Khi xe chạy xuống lầu đi đến khách sạn Hoa Sen, ở cửa ra vào đại sảnh đã có rất nhiều người đứng, bọn họ rất có thái độ hành lễ, xem ra bọn họ đặc biệt tới chào hỏi. Tôi nhìn Phó Thắng Nam, không khỏi nói: “Anh sắp xếp những người này?”
Phó Thắng Nam lắc đầu, “Không!” Một người đàn ông trung niên eo to eo tròn bước ra từ khách sạn, thoạt nhìn tôi không nhìn rõ, bước vào tôi mới biết đó là Vương Đại Lâm'”Tôi đến đây vào sáng sớm;ông Phó, ông không thể bỏ qua các công ty hùng mạnh của chúng tôi lần này.
Tôi mím môi, tự nhiên tôi không thể nào quên được những gì đã xảy ra ở quán bar trước đó, không thể bỏ qua được. Thấy tôi phớt lờ ông ta không hề tức giận. Ông ta gật đầu và cúi đầu giới thiệu công ty của mình và khi suy nghĩ về nó.
Phó Thắng Nam không nói lời nào, như trước thờ ơ, không biết anh ấy có nghe lời ông ta nói hay không, tóm lại là nghe không ra lời.
Nhưng tôi nheo mắt lại và không thể không nhìn Vương Đại Lâm ?Vương tổng thật sự có nhiều việc. Đất nước này bây giờ đã để các nhà lãnh đạo ra ngoài thành lập công ty thu tiền chưa?
Mới vài ngày trước người ta đã nhấn mạnh rằng giáo viên không nên ở bên ngoài. Các công chức không thể dùng quyền hạn của mình để kiếm tiền học bù. Có vẻ như những tài liệu đỏm dáng của đất nước này không hữu ích cho lắm đối với Vương giai ”
Hôm nay tôi đến đây nhưng tôi vẫn xin nghỉ phép! ”
Tôi mỉm cười, “Vương tổng đã dọn vợ ra ngoài rồi. Có vẻ như tôi đã suy nghĩ quá nhiều, nhưng không biết chúng ta có cơ hội gặp vợ anh không” Khi thang máy đến, Vương Đại Lâm thay đổi chủ đề và chào Phó Thắng Nam đi về phía trước, đi thẳng vào phòng đấu thầu, rời đi sau khi tìm kiếm một số phòng.
Phó Thắng Nam nhìn tôi nói: “Anh thường không nói nhiều khi gặp em. Sao hôm nay em lại chủ động nói chuyện với Vương Đại Lâm? Lúc †rước ông ta khiêu khích em à?” Tôi nhún vai, tìm một chỗ để ngồi xuống và nói: “Không hẳn, nhưng ông ta đã chọc tức tôi. Tôi ghét ông ta. Ông ta không muốn vợ con mình nhưng ông ta lại nói rằng công ty do chính vợ tôi điều hành. Thật không biết xấu hổ”.
Phó Thắng Nam nhìn tôi, “Em hiểu không?” Tôi bĩu môi, “Vợ cũ của anh ấy là Linda, Linda đã tự mình dắt con đi. Không có vợ bên cạnh. Ông ta hoàn toàn là đồ vô dụng. Công ty rõ ràng là của ông ta, lại trắng trợn như vậy!” Tôi đang cằn nhẵn, Phó Thắng Nam mỉm cười! Chu Nhiên An đặt một tập tài liệu vào tay Phó Thắng Nam, cau mày nhìn tôi, cô ấy dường như nghĩ rằng tôi không nên ở đây, và cô ấy hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Tôi không quan tâm đến cô ấy, Phó Thắng Nam đọc tài liệu rồi nhìn cô ấy và nói: “Tập đoàn Hoàng Đại là một công ty đầu tư tài chính?” Chu Nhiên An gật đầu, “Trước kia là công ty đầu tư, nhưng mới chuyển đổi nghề nghiệp, hiện tại là công ty nhỏ do một cô gái nhỏ tuổi quản lý.
Hiệu quả không tốt lắm. Cô không cần nghĩ ngợi!” Phó Thắng Nam đáp nhẹ và nói. ‘Hôm nay ai phụ trách Hoàng Đại?” Chu Nhiên An hơi ngạc nhiên trước sự chú ý của anh, nói: “Là Hoàng Ngọc Yến, con gái của Hoàng Đạt, cựu chủ tịch Hoàng Đại. Cô bé còn nhỏ. Cô ấy nhận Hoàng Đại không lâu sau khi nghe tin Hoàng Đạt gặp tai nạn. Công ty đã đóng cửa, cô gái nhỏ này có lẽ cũng đang cầm cự” Phó Thắng Nam khẽ cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Khả năng làm việc của Chu Nhiên An luôn tốt, cô ấy điều hành toàn bộ cuộc họp đấu thầu, vì vậy Phó Thắng Nam không tham gia vào toàn bộ quá trình, chỉ đứng nhìn tôi với khán giả.
Khi cuộc họp đấu thầu của một công ty lớn sắp kết thúc, tôi đang buồn ngủ thì bỗng nhiên bị một cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng trên sân khấu thu hút.
Không phải vì cái gì cả, chỉ là một nhóm nam nữ khoảng 30 tuổi đang đứng trên sân khấu, đột nhiên có một đứa trẻ 17, 18 tuổi đứng trên sân khấu, non nớt và lạnh lùng, chắc chắn sẽ không thu hút được sự chú ý của mọi người.
Cô gái nhỏ mặc váy đen có vài dấu hiệu ảm đạm, đứng trên khán đài chỉ thờ ơ nhìn đám người dưới khán đài, sau đó nhẹ giọng nói rồi bắt đầu giới thiệu hồ sơ mời thầu mà cô mang theo.
Những người đã từng làm cộng tác đấu thầu dự án đều không có hứng thú với nội dung đấu thầu của cô ấy, hoặc nội dung đấu thầu của cô ấy không có ưu điểm gì nổi bật, thậm chí là hơi nhàm chán và chung chung, sự chú ý của tôi không phải là nội dung đấu thầu của cô ấy. Nó ở trên mặt cô ấy.
Cô gái này nói gì, chỉ nhìn thôi đã cho người ta cảm giác rất u ám, giống như một bóng ma trong suốt lang thang trên đường Hoàng Tuyền, tôi không biết tại sao lại miêu tả cô ấy như vậy, nhưng đúng là tôi đang nhìn thấy cô ấy. Lúc đó, tôi cảm thấy thế này.
Tôi thu hồi ánh mắt, trên sân khấu, Chu Nhiên An luôn cảm thấy công ty đấu thầu hôm nay, Phó Thắng Nam dù sao cũng là một công ty lớn, tỷ suất lợi nhuận rất lớn khi nhận đơn hàng hợp tác, rất nhiều công ty muốn đấu thầu.
Sau khi phân tích lựa chọn công ty lớn, cuối cùng Chu Nhiên An đã chọn công ty thương mại của Vương Đại Lâm, vụ án này về cơ bản giao cho Chu Nhiên An, cô ấy là người nhạy cảm, còn Phó Thắng Nam thì đặc biệt giỏi về năng lực làm việc chắc chắn.
Vì vậy, Phó Thắng Nam không bình luận về kết quả cuối cùng.
Buổi họp đấu thầu kết thúc, Chu Nhiên An và Phó Thắng Nam lại có chuyện muốn nói, tôi đang nhàn rỗi không có việc gì làm nên đi loanh quanh trong phòng đấu thầu thì thấy một người mặc váy đen đứng ở lối vào của buổi đấu thầu, có vẻ như đang ngẩn ngơ với hình minh họa ở lối vào.
Con người có bản năng tìm kiếm ưu điểm và tránh nhược điểm, tôi không muốn giao tiếp quá nhiều với những cô gái như Hoàng Ngọc Yến, tôi biết rất nhiều điều về cô ấy nhưng tôi không muốn đối mặt.