Lâm Vi bị thương, cảnh quay tạm dừng.
Lâm Vi trở về xe bảo mẫu nghỉ ngơi.
Tay chườm đá, Lâm Vi tựa mình lên ghế, cô ta hỏi trợ lý Tiểu Thiến, “Ban nãy lúc đang quay, có thấy người đúng chỗ của sổ không?”
“Không để ý ạ."
“Đi hỏi thử xem!”
Trợ lý cũng không hỏi nguyên do, lập tức xuống xe chạy đi dò la, một lúc sau, cô ta mướt mồ hôi mở cánh của chiếc xe bảo mẫu, “Chị Vi, đã hỏi được rồi. Nghe nói là hôm nay đạo diễn Lý đã tìm được người vào vai Thần Phi, ban nãy nhân viên đoàn phim đưa diễn viên nữ đó đến làm quen.”
“Diễn viên nữ đó tên gì?" Lâm Vi sốt sắng.
“Vụ này không hỏi được.”
“Bây giờ người đó đã đi chưa?”
Cô trợ lý không hiểu sao Lâm Vi lại quan tâm đến diễn viên nữ kia như vậy, nhưng cũng không dám giấu, thỏ thẻ nói: “Nghe đầu làm quen với phim trường xong là ra về rồi... Chị Vi, chị không cần lo lắng, em nghe họ nói, ngày mai diễn viên nữ đóng vai Thần Phi đó sẽ vào đoàn, chắc ngày mai là chúng ta có thể gặp được thôi.”
Ngày mai?!
Cô ta không thể đợi dù chỉ một giây!
Cô ta phải làm cho ra nhẽ, cô gái đó... rốt cuộc có phải Lâm Quán Quán hay không!
“Đúng rồi chị Vi, buổi casting vai Thần Phi hôm nay không phải Tổng giám đốc của Tinh Quang chúng ta cũng đi sao, chị hỏi thủ Tổng giám đốc là biết ngay thôi!”
Đúng rồi!
Sao cô ta lại quên mất việc này nhỉ!
Ba năm trước, Lâm Vi và Tiêu Dục công khai chuyện tình yêu, vì Tiêu Dục là tài năng trẻ của Vân Thành nên chuyện tình của hai người rất gây chú ý, Lâm Vi còn tìm thêm thủy quân để thổi phồng tình cảm của họ lên, khoảng thời gian đó cả hai người họ được truyền thông săn đón hết mực.
Săn lúc đang hot, Lâm Vi theo đà gia nhập giới giải trí.
Ba năm trước, vừa bước chân vào giới giải trí là cô ta kí hợp đồng năm năm với Tinh Quang Media, có Tiêu Dục lôi kéo đầu tư lại cộng thêm cô ta vốn học biểu diễn ra, ba năm qua diễn được một vài bộ phim thần tượng tuổi thanh xuân, trở thành tiểu hoa đán tuyến một nổi danh trong nước.
Ba năm trôi qua, cô ta đã là chị cả xứng danh của Tinh Quang Media, có mối giao hảo với Tổng giám đốc Du Niên của Tinh Quang.
Ngẫm nghĩ một lúc, Lâm Vi lập tức gọi vào số của Dư Niên.
“A lô, Tổng giám đốc Du..."
“Vi Vià, tìm tôi có việc gì thế?”
“Đúng lúc có việc muốn hỏi anh, Tổng giám đốc Dư, hôm nay đạo diễn Lý casting anh cũng có mặt, tôi muốn hỏi xem, diễn viên nữ được chọn đó, cô ấy tên gì?”
Dứt lời, Lâm Vi siết chặt chiếc di động, hồi hộp chờ đợi câu trả
lời của Du Niên.
Thình thịch thình thịch!
Cô ta gần như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Thời gian trôi qua dài như một thế kỷ, cuối cùng cô ta đã nghe thấy được giọng nói phấn khích của Dư Niên, “Cô muốn hỏi cô Lâm Quán Quán đó hả?”
Lâm Quán Quán!
Sắc mặt Lâm Vi lập tức trắng bệch!
Quả nhiên là Lâm Quản Quán!
Dư Niên còn nói gì đó nữa nhưng cô ta đã hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ ấy là Lâm Quán Quán vẫn chưa chết!
Chị ta chưa chết!
Biết rõ cô ta là nữ chính của “Uyễn Phi Truyện” mà vẫn đến đoàn phim casting, là muốn quay về trả thù sao?
"Vi Vi, Vi Vi?"
Cô trợ lý lay cánh tay Lâm Vi, thì thầm nhắc nhở: “Chị Vi, Tổng giám đốc đang gọi chị!”
Lâm Vi sực tỉnh, lấy lại bình tĩnh.
“Tổng giám đốc Dư?”
“Nói với cô nãy giờ sao không đáp lời vậy?"
“Tôi đang nghĩ, anh vừa nói là muốn ký với Lâm Quán Quán?”