“Nói chuyện gì mà vui thế?”
“Không, không có gì!”
Cô nhóc vội giấu lon bia ra sau lưng, Lâm Quán Quán vờ như không thấy, cô tắt đèn lớn, chỉ để lại một ngọn đèn màu vàng trên tủ cạnh giường, đá giày trèo lên giường, “Không chơi nữa, muộn rồi, mau ngủ thôi.”
“Mẹ ơi, mẹ nằm giữa đi!”
“Cô ơi, cô nằm giữa đi!”
Hai đứa trẻ đồng thanh.
Vừa dứt lời, cả hai quay ra nhìn nhau, bật cười khanh khách.
“Được, mẹ ngủ ở giữa!” Lâm Quán Quán nằm ra giữa giường, rồi giang rộng hai tay, hai đứa trẻ tự động gối lên cánh tay cô, cô vòng tay ôm hai đứa trẻ vào lòng.
“Cô ơi, cô kể truyện cho con nghe được không?"
Cũng phải!
Hình như trước giờ ngủ đứa trẻ nào cũng thích nghe kể truyện.
Nói không ngoa, Lâm Duệ lớn bằng chừng này mà cô chưa từng kể truyện cho cậu bé, ngày trước ở nước M cô bận đi làm diễn viên quần chúng, thường xuyên đi sớm về khuya, những lúc cô dậy thì Duệ Duệ còn chưa dậy, khi cô trở về thì cậu bé đã ngủ say.
Nghĩ đến đây, Lâm Quán Quán thấy áy náy vô cùng, thời gian cô ở bên con trai có lẽ còn không nhiều bằng bảo mẫu.
“Được, mẹ sẽ kể truyện cho hai đứa, m... kể truyện gì bây giờ nhỉ, kể truyện Tư Mã Quang đập chum nhé.”
"Da."
“Thời Tống có một đứa trẻ tên là Tư Mã Quang, một ngày nọ, cậu cùng chúng bạn đang chơi đùa trong hoa viên, hoa viên có hoa có cây và cả hòn giả sơn, lũ trẻ chơi trò đuổi bắt, bỗng có một cậu bé ngã từ trên hòn giả sơn xuống, rơi vào chum nước
lớn bên dưới. Cậu bé hét lên kêu cứu, chúng bạn ai nấy đều hoảng sợ, chỉ có Tư Mã Quang đứng trước nguy hiểm không hề run sợ, nhìn thấy viên đá trên hòn giả sơn, cậu nhặt lên đập vỡ chum nước, cứu bạn ra ngoài..."
Hai đứa trẻ thích thú lắng nghe, không hề có cảm giác buồn ngủ.
Lâm Quán Quán bật cười, xoa đầu hai đứa trẻ, “Các con nói xem câu truyện này dạy cho chúng ta điều gì?”
Tâm Can và Lâm Duệ đồng thanh: “Dạy cho chúng ta biết bơi rất quan trọng.”
Lâm Quán Quán phá lên cười.
Cuối cùng cô đã biết vì sao hai đứa trẻ này lại chơi được với nhau rồi, tư duy logic của hai đứa giống hệt nhau!
Con trai cô giống cô!
Tư duy của Tâm Can lại không hề giống Tiêu Lăng Dạ nghiêm nghị, cũng không biết mẹ của cô bé là người như thế nào, vì sao lại không chung sống cùng Tiêu Lăng Dạ.
Là đã qua đời... hay người nhà Tiêu Lăng Dạ không cho phép cô ấy bước vào nên bị ép chia tay?
“Cô ơi, Tâm Can muốn nghe kể truyện nữa.”
“Được!”
Lâm Quán Quán gác lại tâm tư, vỗ lưng hai đứa trẻ, cô dịu giọng lại kể thêm cho hai đứa vài câu truyện nữa, cho đến khi hai đứa trẻ trong lòng vang lên nhịp thở đều đều.
Hai đứa trẻ nhắm mắt ngủ nhìn hệt như hai thiên thần nhỏ.
Lâm Quán Quán ngắm nhìn một lúc, ngạc nhiên phát hiện ra khuôn mặt hai đứa trẻ có nét giống nhau, nhìn thoáng thì Tâm Can tròn trịa bụ cầm, Duệ Duệ hơi gầy, không giống chút nào. Nhưng quan sát kĩ thì mũi và miệng của hai đứa như được đúc ra từ một khuôn.
Nếu như chị gái song sinh của Duệ Duệ còn sống...
Tim thắt lại, nỗi hận trong lòng hiện ra như một bóng ma, Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, nhắm mắt buộc mình không nghĩ tiếp nữa.
Ba ngày trước, cô đã lộ mặt trước Lâm Vi ở đoàn phim.
Đó mới chỉ là khởi đầu.
Những người nợ cô, nợ mẹ cô, nợ con gái cô, từng chút từng chút một cô sẽ bắt chúng... trả lại tất cả.
Nghĩ đến chị gái Lâm Duyệt, Lâm Quán Quán cắn chặt môi.
Sau khi về nước, người đầu tiên cô muốn liên lạc là Lâm Duyệt, Lâm Duyện là người chị ruột cùng một cha mẹ sinh ra với cô, lớn hơn cô sáu tuổi. Chị hưởng gen di truyền của mẹ, xinh đẹp vô ngần, năm mười tám tuổi, bố cô là Lâm Đại Phúc thua hết tiền bạc và tài sản trong nhà, bèn nhằm vào chị.
Ông ta ép chị thôi học, và tìm cho chị một người đàn ông trung tuổi, bắt chị kết hôn với hắn ta.
Dĩ nhiên chị không đồng ý.
Nhưng Lâm Đại Phúc dùng cô để uy hiếp chị, nói rằng nếu chị không lấy chồng sẽ đánh gãy chân cô, để cô lê lết ngoài đường xin ăn, vì cô nên chị đành chấp nhận, cuối cùng cưới người đàn ông kia làm chồng.
Ở nước M, cô khám dám liên lạc với chị, thời điểm đó cô chưa đủ mạnh mẽ, cô sợ bị Tôn Hà Anh phát hiện, chạy đến tận nơi giết người diệt khẩu.
Sau khi về nước, ở gần lại đâm lo sợ, trái lại không dám liên lạc nữa.
Đã đến lúc liên lạc với chị rồi...
Lâm Quán Quán mơ màng nghĩ, chìm dần vào giấc ngủ say.
Ngủ đến nửa đêm, Lâm Quán Quán giật mình tỉnh giấc bởi tiếng động ngoài phòng khách.