Khách mời nữ có mặt tại hôn lễ hôm đó nhiều như thế, họ cũng không thể trống dong cờ mở truy tìm từng người một được.
Sau đó chuyện này cũng bỏ dở.
Và tám tháng sau, Tâm Can được đưa tới của biệt thự nhà họ Tiêu.
“Lúc Tâm Can được đem tới nhà chúng tôi, chúng tôi nghĩ có thể mẹ con bé cố tình sinh nó ra để được vào nhà họ Tiêu, nghĩ chắc thế nào sau đó cô ta cũng sẽ đến để thương lượng điều kiện, nào ngờ mất hút từ đó đến nay.”
Tiêu Diễn buồn rầu, “Tôi không hiểu, cậu nói xem nếu cô ta không muốn có con thì phả đi có phải là xong rồi không? Đằng này lại nhất quyết sinh ra, sinh ra rồi lại không muốn nuôi, vất bỏ ở nhà tôi, thế thôi cũng đành, Quan trọng nhất là, rõ ràng cô ta biết anh tôi là bố đứa bé, thế mà không bắt anh tôi phải chịu trách nhiệm! Thế có phải là quá coi thường anh tôi không?”
“Mỗi người một sở thích."
“Cút! Coi thường anh tôi là mắt cô ta mù rồi.”
Tổng Liên Thành, “...
Lâm Quán Quán không ngờ rằng Tiêu Lăng Dạ lại ngủ một giấc dài như vậy.
Cô đã trơ mắt đợi từ tám giờ sáng, đợi đến lúc ăn sáng xong, lại đợi đến qua bữa trưa, cuối cùng đợi cho đến tận hai giờ chiều, hai chân của Lâm Quán Quán từ tê rần đến cuối cùng đã hoàn toàn không còn cảm giác.
Ăn uống còn dễ giải quyết.
Tiêu Diễn có thể đặt món dâng đến tận miệng cô, nhưng có những việc thực sự không nhịn được.
Lâm Quán Quán chống tay lên ghế sofa định đứng dậy.
“Bà cố.
“Gọi ông cô cũng vô ích! Bà đây muốn đi vệ sinh!” Lâm Quán Quán gần như hét lên.
Tiêu Diễn,
Thôi được rồi, con người ta có ba việc gấp.
Nội tâm Tiêu Diễn giằng xé, Tổng Liên Thành cũng bước tới, cả đêm anh ta không ngủ, ngáp một cái rồi vỗ vai Tiêu Diễn, “Ngủ từ hai giờ sáng đến hai giờ chiều, tròn mười hai tiếng đồng hồ, cũng là được rồi.”
66 Đành vậy!”
Tiêu Diễn đang định gọi Tiêu Lăng Dạ thì thấy anh nhíu mày, củ động cơ thể, rồi mở mắt.
Lúc mới ngủ dậy anh còn hơi mơ màng chớp mắt đã khôi phục lại vẻ tỉnh táo dửng dưng nhẹ thường ngày.
“Anh...”
Tiêu Diễn ngồi xuống ghế, ngủ được một giấc ngon lành, tinh thần anh sảng khoái hơn hẳn, cũng không bớt lạnh lùng hơn mọi khi, “Sao chú lại đến đây?”
Tiêu Diễn,
Nghe mà xem! Nghe mà xem! Uổng công anh ta lao tâm khổ tứ vì một giấc ngủ của anh, thế mà vừa tỉnh dậy đã hắt hủi em trai mình như vậy!
“Các anh tạm thời đừng nói chuyện được không.” Hai chân Lâm Quán Quán Quán run như cầy sấy, cô loạng choạng định đứng dậy,
Cô vừa nhấc được người lên một chút đã ngồi thụp xuống.
Hai chân hoàn toàn không còn sức lực.
“Ê, Tiểu Quán Quán, cô không sao chứ?”
“Anh nói xem!”
Lâm Quán Quán không dám tỏ thái độ trước mặt Tiêu Lăng Dạ, chỉ dám trợn mắt lườm Tiêu Diễn.
Tất cả là tại anh ta!
Nếu Tiêu Diễn không van xin thì cô đã đánh thức Tiêu Lăng Dạ từ lâu rồi.
Tiêu Diễn cười trừ, đuối lí sờ mũi không phản bác.
“Cô nghỉ một lát đi, đợi cho máu ở chân từ từ tuần hoàn lại là ổn."
Cô cũng muốn đợi, nhưng mà không đợi được.
Giờ cô đang ở trên miệng vực của sự mất kiểm soát bất cứ lúc nào.
“Muốn đi vệ sinh?”
“Nhảm nhí!” Nhịn quá lâu, Lâm Quán Quán cũng không sợ Tiêu Lăng Dạ nữa, quát nạt lại luôn.
Cơ thể bỗng nhiên bay bổng.
“Á... Tiêu Lăng Dạ anh làm gì thế?”
Tiêu Lăng Dạ nhíu mày, “Không phải muốn đi vệ sinh à?”
Nói rồi, bước chân anh thoăn thoắt bế Lâm Quán Quán vào thẳng nhà vệ sinh, tới nơi, anh đặt cô xuống đất, chân Lâm Quán Quán mềm oặt, vội níu lấy tay anh.
“Có cần giúp không?”
“Không cần!” Lâm Quán Quán đỏ mặt, vội bám vào tường, “Anh ra ngoài đi!”
“Xong thì gọi tôi."
Tiêu Lăng Dạ bước ra khỏi nhà vệ sinh, cẩn thận đóng cửa lại, đúng đợi ở ngoài.
Năm phút sau.
Đột nhiên nhà vệ sinh văng ra tiếng hét, tiếp đó là tiếng người
ngã xuống đất.
Mặt Tiêu Lăng Dạ biến sắc, đẩy cửa xông vào.