Tiêu Lăng Dạ chậm rãi vỗ nhẹ vào túi quần mình, chỉ trong giây lát, một luồng máu nóng xộc thẳng lên đầu, mặt Lâm Quán Quán đỏ gay.
“Anh, anh anh anh... Tôi, tôi tôi tôi tìm cái di động của anh, tôi tưởng anh bị ngất, gọi người đến cứu anh, tôi, tôi có cố ý sờ Xọang anh đâu.”
Khóe miệng Tiêu Lăng Dạ hướng lên, tỏ thái độ “cô nói gì chẳng được”.
Lâm Quán Quán, “...”
Anh đang muốn nói với cô rằng, cô đã sờ xoạng anh rồi mà bây giờ mới ngượng có vẻ hơi muộn.
Lâm Quán Quán nghiến răng, “Coi như anh ác!”
Cô nhịn đến đỏ cả mắt, cốt cách cũng chẳng còn, cô bám chặt vào Tiêu Lăng Dạ, “Anh nhắm mắt lại!”
Tiêu Lăng Dạ ngoan ngoãn vâng lời nhắm mắt lại.
Một tay Lâm Quán Quán bám vào tay anh, tay kia kéo chiếc quần ngủ đang mặc xuống từng chút một... Mắt nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Dạ không rời, chỉ sợ anh mở mắt ra, suốt cả quá trình, cô tỏ ra ấm ức nhục nhã.
Xong đâu đấy, cô tức tốc ngồi lên bồn cầu.
Ngay khi ngồi xuống là không nhịn được nữa
Tiếng nước chảy ồ ạt cực lớn, nhất là trong phòng vệ sinh chỉ có hai người họ, giữa trạng thái yên tĩnh đó, âm thanh lại càng vang hơn, mặt Lâm Quán Quán đỏ gay gắt vì cảm thấy nhục nhã.
Cô thềI
Cả cuộc đời cô chưa bao giờ mất mặt như thế này!
Nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân, sau khi chùi xong, cô kéo quần lên bằng tốc độ ánh sáng.
“Xong rồi?"
Lâm Quán Quán không hé răng.
Tiêu Lăng Dạ mở mắt thì thấy mặt cô đỏ bừng, như con mèo hoang xù lông đang trùng trùng nhìn anh bằng ánh mắt hung tợn.
Ánh mắt sâu thẳm của Tiêu Lăng Dạ thoáng một nét cười.
Cuối cùng
Lâm Quán Quán vẫn được Tiêu Lăng Dạ bế ra khỏi nhà vệ sinh.
Trong phòng khách.
Tiêu Diễn như cô nàng thiếu nữ mộng mơ, hai tay nâng niu trái tim, nhìn họ bước ra, anh ta phấn khích nói thầm với Tổng Liên Thành, Bế rồi bế rồi, lại bế rồi! Tống Liên Thành, đây là lần thứ hai anh tôi bế Tiểu Quán Quán đấy, ấu ấu ấu, tôi đã bảo đối với anh tôi cô ấy khác biệt mà... Không đúng không đúng, không chỉ mỗi anh tôi, còn cả Tâm Can, đối với Tâm Can cô ấy cũng rất đặc biệt. Ôi, lần này tôi có thêm chị dâu thật rồi.”
Vừa đặt mông xuống ghế sofa êm ái, Lâm Quán Quán đã nhanh như điện xét tức thì giữ khoảng cách với Tiêu Lăng Dạ.
Cô không buồn nghĩ ngợi, cũng chẳng viện lí do, mà trực tiếp hạ lệnh trục xuất, “Các anh đi được rồi đấy!”
Ngay từ đầu mà biết tối qua để Tiêu Lăng Dạ ở lại sẽ gây ra một loạt sự việc thế này thì có đánh chết cô cũng sẽ không cho anh ta qua đêm.
“Tiểu Quán Quán...”
“Nhanh lên nhanh lên!”
Tiêu Diễn còn định nói gì đó thì đã bị một ánh mắt của Tiêu Lăng Dạ ngăn lại, anh cầm bộ đồ Tiêu Diễn cho người đưa tới, vào phòng thay đồ, rồi cất tiếng gọi, “Tiêu Tâm Can!”
“Bố, phải về rồi ạ? Tâm Can tỏ rõ thái độ không muốn đi.
Tiêu Lăng Dạ đi trước.
Tâm Can gục đầu, hậm hực chia tay Lâm Duệ, “Anh Duệ, em phải về rồi."
“Lúc nào rảnh em sẽ đến chơi với anh.”
Lâm Duệ liếc nhìn Tiêu Lăng Dạ một lúc rồi mới gật đầu, “Ừ!”
“Em sẽ nhớ anh đấy, anh cũng phải nhớ em nhé."
"...Ů!"
Tạm biệt cậu xong, cô nhóc lại lưu luyến chào Lâm Quán Quán, Cô ơi, con với bố về nhé. ”
Đối mặt với Tâm Can, Lâm Quán Quản thực sự không thể thờ ở nổi, sắc mặt cô dịu lại, gật đầu, “Được.”
“Vậy... Tạm biệt cô nhé."
“Tạm biệt!”
Mấy người cùng đi thang máy xuống
Trong lúc đó, Tiêu Diễn líu ríu gặng hỏi, “Anh, anh nói thật cho em biết, anh phải lòng Tiểu Quán Quán rồi đúng không? Đúng không, đúng không?" Thấy Tiêu Lăng Dạ không nói, anh ta giậm chân, “Ôi trời, anh nói đi chứ, em sốt ruột muốn chết rồi đây này."
Không chỉ Tiêu Diễn mà cả Tống Liên Thành và Tâm Can đều đang đợi câu trả lời của Tiêu Lăng Dạ.
Tiêu Lăng Dạ lặng thinh không nói.
Ra khỏi thang máy, anh mới móc di động, sau khi khởi động liền tìm số điện thoại của Lãnh Quân Lâm, ấn gọi đi.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
“Đại ca?”
Tiêu Lăng Dạ đi thẳng vào vấn đề, “Quân Lâm! Trong vòng ba ngày thảo xong hợp đồng với Lâm Quán Quán gửi vào email cho tôi, tôi muốn đích thân xem qua.”