“Tối nay cháu đến đây vội vàng, cháu cũng không có chuẩn bị gì cả, hai bác thông cảm. Hôm khác cháu sẽ chính thức đến thăm hai bác.”
Mẹ Lâm vội vàng nói: “Tất cả đều là người một nhà, đừng nói chính thức hay không thức.”
Hàn Lận Quân nói:” Ngày mai con phải đi làm, nên con phải về nghỉ ngơi sớm.
” Được , đúng rồi, tối chủ nhật cũng không được quá muộ, bác hiểu được, con về trước đi, hôm khác chơi tiếp đi. Lâm Tu, con đi
Jt
tiễn Tiểu Hàn đi.
Hàn Lận Quân lễ phép nói tạm biệt với bố Lâm, sau đó liếc mắt nhìn Lâm Tu, Lâm Tu bị mẹ Lâm thúc giục nên phải đi tới và nói nhỏ: “Đi thôi, em đưa anh ra ngoài.”
“Được.” Hàn Lận Quân cười nhẹ rồi quay người đi ra ngoài với cô.
Bước tới cửa sân, Lâm Tu đặt tay lên cửa suy nghĩ một hồi, sau đó quay đầu nhìn Hàn Lận Quân.
“Hả? Em muốn nói gì?” Hàn Lận Quân đi theo cô, nhìn lại cô.
Lâm Tu hít sâu một hơi, rất không đồng ý nói: “Tại sao bây giờ lại muốn gặp cha mẹ em?”
“Sớm muộn gì cũng gặp thôi, đêm nay cũng chỉ là vấn đề thời gian. Ai bảo dì nhìn thấy chúng ta đang hôn nhau? Nếu lúc ấy anh bỏ chạy ném em lại cho dì, còn có thể tạo ấn tượng tốt sao? ”
Lâm Tu ngạt thờ, mặt đỏ bừng, trịnh trọng nói:” Nhưng nếu sau này chúng ta muốn … chia tay thì phải làm sao? ”Cha mẹ lại phải thất vọng một lần nữa.
Hàn Lận Quân cúi người đặt bàn
tay to ấm áp của mình lên bàn tay cô, kiên quyết nói: “Không, chúng ta sẽ không chia tay.”
Lâm Tu phồng má nói: “Anh nói không thì sẽ là không sao?
“Vậy chẳng lẽ em nói sẽ?”
II II