Lương Oánh Oánh chế nhạo nhìn xung quanh, không thấy Lâm Tu đâu, mà là trợ lý của cô
đã có mặt, nhướng mày, gõ bàn bên cạnh, “Lâm Tu không tới ăn cơm?”
Trương Hảo nghẹn ngào nói: “Quản lý Lâm còn có việc khác phải làm, đã đi ra ngoài.”
Lương Oánh Oánh nhướng mày, “Đi ra ngoài? Đi ra ngoài ăn? Đi ra ngoài trong giờ làm việc?”
Trương Hảo biết cô ta lại đi bắt bẻ Lâm Tu, cho nên cô ấy đứng dậy nói: “Lương tổng hiểu lầm, quản lý Lâm ở đây là đi tiếp khách hàng vừa nhận phòng khách sạn, cô ấy đi ra ngoài vì công việc.”
Lương Oánh Oánh rất ngạc nhiên, “Cô ta tiếp đãi? ”
Trương Hảo nói:” Đúng vậy, đây
cũng là một trong những công việc của quản lí Lâm, cô ấy có tiếng Anh giỏi nhất ờ khách sạn, cho nên đôi khi khách từ tổng bộ tập đoàn tới, sẽ để cho quản lí Lâm tiếp đãi, để cho khách hàng có thể thoải mái, cũng sẽ nâng cao cơ hội hợp tác của khách hàng với tập đoàn.”
Như thế cũng không có gì đáng trách, Lương Oánh Oánh ” ồ ” một tiếng, sau đó không nói gì.
Cô ta vừa đi, Trương Hảo thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng ngồi xuống ăn cơm.
Khi Lâm Tu bước tới tiền sảnh, Smith cũng đã đi xuống, Hàn Lận Quân đang nói chuyện với anh ta ở lối vào khách sạn, có lẽ đang đợi trợ lý lái xe tới.
Khi Hàn Lận Quân nhìn thấy cô, anh ngừng trò chuyện và nhìn cô cười.
Smith cũng nhìn qua, tò mò nhìn Lâm Tu.
Lâm Tu mím môi tiến lại gần, “ Hàn tổng.”
Tựa tiếu tựa phi, Hàn Lận Quân nói với Smith, “Đây là người phụ trách khách sạn, quản lý Lâm Tu, mấy ngày nay nếu anh cần gì thì có thể liên hệ trực tiếp với cô ấy.”
Lâm Tu đưa tay về phía Smith và nói, “Xin chào, ông Smith, tôi là Lâm Tu, tôi hy vọng ông có một kỳ nghỉ thú vị trong khách sạn của chúng tôi.”
Smith cũng cười bắt tay với cô:” Xin chào, tôi là Adolf Smith, rất vui khi được gặp cô.” Anh ta gạt đi sự ngạc nhiên trong mắt và hỏi ngược lại Hàn Lận Quân, “Có phải cô ấy không?”
Hàn Lận Quân mỉm cười và gật đầu, “Là cô ấy.”
Lâm Tu trông không thể giải thích được.
Smith cố ý nhìn quanh Lâm Tu, sau đó hỏi: “Kỳ quái, Ham, hoa anh mua đâu?”
Hàn Lận Quân đút hai tay vào túi, nhướng mày nhìn Lâm Tu, ánh mắt đầy lẩm cẩm, “Giấu rồi.”
Smith cười,” Tôi nghĩ cô Lâm sẽ đi ăn cơm với bó hoa trên tay đó. ” Lại nói với Lâm Tumột cách bẽn lẽn,” Cô Lâm rất đẹp và rất hợp
với Ham. Lúc trước nhìn thấy Ham đối với những cô gái ờ nước tôi đến gần, anh ấy đều không hề để ý, tôi còn cảm thấy rất kỳ quái, hiện tại đã biết, hóa ra là anh ấy đã có người trong lòng. ”
Lâm Tu lập tức đỏ mặt, không dám nhìn Hàn Lận Quân, chỉ có thể lúng túng cười cười.
Trợ lý Nhậm lái chiếc Bentley, anh ấy xuống xe mở cửa cho Smith, nhưng Hàn Lận Quân đã đích thân mở cửa phó cho Lâm Tu, che chở cô lên xe, dặn cô cẩn thận thắt dây an toàn, Điều này
làm cho Lâm Tu rất khó chịu, nhỏ giọng nhắc nhở anh rằng khách hàng đang ở phía sau.
Tuy nhiên, Hàn Lận Quân lại mỉm cười không đồng ý nói: “Không sao, anh biết cậu ấỵ rất rõ, đây không phải là quan hệ hợp tác kinh doanh bình thường.”
Lâm Tu hơi ngạc nhiên, anh giải thích thêm: “Anh và cậu ấy là bạn học đại học, bọn anh từng cùng nhau học tập ở Hoa Kỳ. ”
Hóa ra là như vậy, Lâm Tu gật đầu,” Ồ.”