Chương 322
Sau khi uống canh, Hàn Lận Quân về phòng làm việc trước, nhân tiện dì Tề đến dọn dẹp và làm bữa tối cho hai người họ.
Lâm Tu thấy các nguyên liệu đã được rừa sạch và cắt nhỏ, dì ấy bắt đầu nấu àn, cô muốn giúp nhưng dì Tề từ chối.
“Một mình tôi làm là được rồi. Cô Lâm đi nghỉ ngơi đi. Hôm nay cồng việc bận rộn lắm. về đến nhà, cồ cũng nên nghi ngơi thật tốt
Lâm Tu thấy động tác của dì ấy lưu loạt, cán bản là bộ dáng không cần người giúp đỡ, cô dửng bên cạnh mình một lúc rồi quay lại.
Hàn Lận Quân đang đứng ở trong góc, dựa vào tường, hai tay ôm ngực, nhìn cô với nụ cười trên môi.
Lâm Tu mím môi đi tới, hỏi: “Anh không bận sao?”
“Không có, hôm nay anh ở công ty bận rồi.” Anh nắm tay cô đi vào phòng làm việc, “Anh tìm thấy ảnh gia đình. Em không phải muốn xem ảnh sao? Lại đây.”
Anh đưa cô đến bàn và để cồ ngồi xuống ghế.
Một bức ảnh lớn khoảng 10 inch đã được đặt trên bàn. Cô nhìn thoáng qua đã nhận ra anh từ một vài người bên trong. Anh quấn một chiếc áo khoác cashmere sẫm màu, một chiếc khản quàng cổ quanh cồ và hai tay đút túi áo khoác, với khuôn mặt nghiêm nghị và dáng người mảnh khảnh đứng phía sau hai người trung niên.
Bên cạnh anh là chị gái của anh, mặc áo khoác đỏ và đội mũ chống gió, đứng bên cạnh anh với nụ cười ranh mãnh, với cặp lông mày và đôi mắt tương tự, như thể cô ấy là một phiên bản khác nữ tính hơn của ông chủ lớn.
Hai người trung niên trước mặt rất thân thiện, Lâm Tu đang tưởng tưựng lúc Hàn Lận Quân nói họ thích họ trông như thế nào, giờ cuối cùng nhìn thấy cũng không khỏi kinh ngạc.
Chắc chắn là gen di truyền rất mạnh, vẻ ngoài của ông chủ và chị gái hầu như được thừa hưởng hoàn toàn từ mẹ Hàn xinh đẹp. Bà ngồi đàng hoàng, mặc áo khoác len cashmere được thiết kế riêng, tóc búi sau đầu, gương mặt pha chút anh khí, đôi mắt nhẹ nhàng ôn nhu, chính là phiên bản trung hòa của ông chủ và chị gái, nhìn rất thư sinh.
Cha Hàn là người rất đàng hoàng và có vẻ không thích chụp ảnh lắm, trước ống kính cũng có vẻ mặt nghiêm nghị, khuồn mặt đẹp trai có phần giống với sếp lớn nhưng có
phần cứng rắn hơn.
Vừa nhìn, Lâm Tu đột nhiên nhớ tới bỏng dáng của một người khác, hình như cùng cha Hàn có thể trùng nhau, không chì lông mày, mà sống lưng thẳng tắp cũng rất giống, là ai?
Cô không khỏi ngẩng đầu nhìn Hàn Lận Quân, thấy anh nhướng mày, “Sao?”
Lâm Tu lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, nhưng cô cũng không hỏi: “Bác gái có thích vẽ không? Bà rất có khí chất, là họa sĩ hay là giáo viên? ”
” Cả hai, “Hàn lận Quân hơi cúi xuống bên cạnh cô,” Bà hiện đang giảng dạy tại một trường nghệ thuật ở Canada, và cũng thường tồ chức các triển lãm cá nhân trên khắp thế giới, vậy nên anh mới nói em mua dụng cụ vẽ tranh, là vì nó rất thiết thực đối với bà.”
” ừm – “Thân phận của họa sĩ rất hợp với khí chất cùa người mẹ lạnh lùng trong ảnh, chẳng trách thím lại nói như vậy, thông tin có thể được nhìn thấy bằng cách nhìn vào bức ảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!