Chương 348
Bước ra khỏi ngã tư, chiếc Porsche màu đen thực sự dừng ở bên kia đường. Hàn Lận Quân, mặc một chiếc áo khoác len màu xám đậm, đang đứng ờ cửa, hai tay đút túi, trả lời điện thoại qua tai nghe của mình.
Nhìn thấy bóng dáng Lâm Tu xuất hiện, anh khẽ cúi đầu kết thúc cuộc gọi với đầu dây bên kia, sau đó đưa tay về phía cô khi tiến lại gần.
Nhận thấy cô đang bĩu môi và có vẻ hơi không vui, anh hơi nhướng mày, “Vợ, chào buổi sáng.”
“ừm, chào buổi sáng.” Lâm Tu cẩn thận ngồi vào ghế phụ.
Hàn Lận Quân thắt dây an toàn, đóng cổ áo trước khi đóng cửa trở lại ghế lái, vừa thắt dây an toàn cho cồ, anh vừa nhìn vẻ mặt của cô, nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy? Không vui sao?”
Vừa rồi nhắn tin cho anh không phải vẫn còn rất tốt sao? Làm thế nào liền thay đồi?
Lâm Tu đặt ly cà phê đã chuẩn bị cho anh vào ngăn để đồ ở giữa, nghe xong dừng lại sau đó ngồi thẳng dậy, ủ rũ nói: “Bây giờ em khổ sỏ’ lẳm rồi, ngày hôm kia vừa án vào đã
ngửi thấy mùi thịt dầu, muốn ói còn chưa tính, hôn nay buồi sáng đánh răng cũng muốn ói, CUWSS phát triến nhưu vậy, có phải em ngay cả gửi không khí cũng nôn ra không?” Càng nói càng buồn rầu.
Hàn Lận Quân ngẩn ra,” Sao có thể như vậy?”
Lâm Tu trừng mắt nhìn anh, vẻ mặt đau khổ than thở: “Tại sao phụ nữ lại cảm thấy khó chịu như vậy mà đàn ông lại không cảm thấy gì?”
Hàn Lận Quân không biết nên khóc hay nên cười, nhưng cũng không đế lộ ra trước mặt cô, khóe môi cong lên, ánh mắt nhìn về phía bụng cô nói:” Anh cũng muốn cảm động lây, nhưng cũng không có biện pháp đem đứa nhỏ bỏ vào bụng anh được.”
Lâm Tu nói, “… Anh đây là vui sướng khi người gặp họa!
Cần thận trở thành kẻ thù công khai của tất cả phụ nữ đang mang thai!”
Hàn Lận Quân mìm cười, nhưng quả thực anh rất đau khồ, quấn lấy những ngón tay” thị uy “của cô và nhẹ nhàng nói,” Anh biết sẽ rất khỏ chịu, vợ vất vả rồi, sau khi đứa trẻ được sinh ra, em muốn được bồi thường bất cứ điều gì cũng được.”
Lâm Tu khịt mũi, thật ra thì sự dịu dàng và chu đáo của anh đã làm cô dịu đi, nhưng cồ không muốn dễ dàng nhượng bộ như vậy, cô rút tay ra rồi lại ngồi xuống, bĩu môi nói: “Em còn chưa án sáng, chỉ uống một cốc sữa đậu nành!”
Hàn Lận Quân lưu loát nói:” Em muốn án gì? Chúng ta đi mua.”
Lâm Tu nhìn dáng vẻ lo lắng của anh, liền nhớ tới phương châm bốn chữ khi gửi tin nhắn mà cô tưỏ’ng tượng ra khi anh gửi WeChat vừa rồi. Cô không kìm được cong môi và giận dữ nói: “Thực ra, em không đói lắm. Sau khi uống sữa đậu nành, em cũng khá no. Khi đến vàn phòng, em sẽ án đồ ăn nhẹ mà anh mang theo, chắc sẽ không đói nữa.”
Hàn Lận Quân nhìn hộp thức án ở báng ghế sau,” Em chắc chứ? ”
” Vâng, chúng ta lái xe đi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!