Chương 351
Ho’n nữa, Lâm Tu còn nói rằng rượu này đúng là được mua từ phố Minh Nhân, nên không thể để nó là hàng giả trong cửa hàng chính hãng, đúng không?
Mẹ Lâm hỏi: “Chị có nghĩ hiện tại giá của nhãn hiệu này hơn 10.000 nhân dân tệ sẽ được chiết khấu không? Ví dụ, nó sắp hết hạn.”
Cô Lâm nhanh chóng kiểm tra chai và nói, “Nó không hết hạn, nó còn mới. Còn rượu đỏ có thề giữ được hơn mười năm, không dễ hư hỏng.”
Bố Lâm đột nhiên nói:” Có phải Lâm Tu …”
Mẹ Lâm hỏi:” Lâm Tu xảy ra chuyện gì? ”
Bố Lâm nói: “Bà còn nhớ con bé không muốn lấy tiền của nhà mình, muốn dùng tiền của chính mình mua rượu không? cỏ phải là con bé tự lấy tiền của mình không?”
Mẹ Lâm há hốc mồn, nghĩ đến dáng vẻ họp lý của Lâm Tu, bà không khỏi có chút thở dài, cảm động, trong mắt hiện lên vài giọt lệ, “Đứa nhỏ này …”
Cô Lâm đặt rượu xuống, nói: “Được rồi, bây giờ là ba bên
đang nghi ngờ, và chị cũng không biết tình hình thế nào. Giá bình thường của loại rượu này dù sao cũng không thể là 1800 tệ, vậy tự mình xem thì sao? Rốt cuộc phải nghi ngờ ai? ”
Bố Lâm và mẹ Lâm nhìn nhau và không có chủ ý.
Bố Lâm nói: “Chị có thề cho em một lời khuyên, em nên làm gì?”
Sau đó, cô Lâm nói, “Nếu là Lâm Tu và bạn trai của con bé, cho dù có hỏi ai cũng không thề nói sự thật. Đề nghị cùa chị đỏ là tốt hơn là nên hỏi trực tiếp cửa hàng chính hãng và hỏi xem chuyện gì đang xảy ra, nếu họ thực sự giảm giá thấp như vậy …”
Cô Lâm trầm ngâm nghĩ.
Mẹ Lâm hỏi: “Vậy thì sao?”
Cô Lâm cười nói: “Vậy thì chị sẽ mua thêm vài chai nữa và để dành. Dù sao thì cơ hội như vậy cũng rất hiếm…”
Sau khi hoàn thành công việc buổi sáng, Lâm Tu nhìn thời gian đã là khoảng 11 giờ 15, nghĩ rằng dì Tề bây giờ nên
lên đường, cô chỉ cần nghỉ ngơi và chuẩn bị cho bữa trưa là được.
Cô vào nhà vệ sinh đề dùng toilet, vừa đi ra rửa tay thì tình cờ đụng phải Trương Hảo cũng đi vào phòng vệ sinh.
Hai người chào hỏi nhau, Lâm Tu rửa tay, đi tới bên cạnh rút ra một tờ giấy lau.
Ngẩng đầu nhìn thấy Trương Hảo nhìn chằm chằm chính mình trong gương ánh mắt kỳ quái, kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Trương Hảo trong mắt lộ ra tò mò, cô ấy cũng đi tới lấy giấy lau tay, nhếch môi nói: “Quản lý Lâm, cái đó…”
“Cái gì?”
Trương Hảo mở miệng, muốn hỏi nhưng cảm thấy quá trực tiếp, nên nhất thời đổi miệng cười nói: “Quản lý Lâm. Mấy ngày nay hình như cô không ân ở nhà ăn, là đồ ăn đặt mang tới, có phải không? ”
Lâm Tu nói:” Xem như vậy, sau này có lẽ tôi sẽ không đến nhà án nữa.”
Trương Hảo nhìn kỹ một vòng đảm bảo chung quanh khồng
có ai, thấp giọng hỏi: “Có phải là muốn tránh ‘ai đó’ sao?”
Lâm Tu vội vàng vươn tay nói:”Đừng nói nhảm, mọi người tới đó án cơm đi, có gì đâu mà phải tránh? Không phải vì chuyện này.”
” Được rồi. “Trương Hảo phải kiềm chế.
Hai người lau tay, Lâm Tu cùng cô ấy mỉm cười đi về phía văn phòng, chỉ thấy Trương Hảo chạy lon ton chạy theo, “Quản lý Lâm …”
Lâm Tu bước chậm lại, đi bên cạnh cô ấy, “Làm sao vậy? “
Tôi nhìn thấy cô khi tan sở ngày hôm qua.”
“Cô nhìn thấy gì?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!