Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tổng Tài Sủng Vợ, Xin Tiết Chế!

Chương 393
Mẹ Lâm lúng túng nói: “Nhà người khác không phải là mỏ vàng, trang trí đẹp hơn của chúng ta là chuyện bình thường.”
Cô nhìn lên phòng khách sạch sẽ của nhà mình, bày đủ loại đồ trang trí, cô tự lẩm bầm một mình, “Thực ra nhà chúng ta cũng không tệ, phải có gì thì đều có …”
Lâm Tu mím mồi cười, cầm một túi mặn chua trên bàn lên, nhét một cái vào miệng.
Mẹ Lâm cau mày, “Sao lần trước com mua xongkhông án, tối nay lại mang về nhiều như vậy? Không sợ ê răng sao?”
Lâm Tu nhún vai, “Không có, gần đây con có chút buồn nôn, ồ mai có thể giảm bớt.”
” Buồn nôn à? Ăn khồng ngon à? ”
” Hừm … Có vẻ như nhân viên nhà hàng gần đây đã đồi sang đầu bếp mới, và đồ ăn được làm không được ngon miệng cho lắm.”
” Thật sao? Không thể không ăn được, con làm việc cả ngày bên ngoài, nhà chúng ta lại cashc xa, nếu không để
mỗi ngày mẹ mang đồ ăn tới cho con.”
Lâm Tu cảm thấy ấm áp trong lòng, làm nũng với mẹ Lâm , “Cũng không thể đuọc, nếu ở gần, con sẽ tự mình chạy về ăn đồ của mẹ làm rồi
Cô lén lè lưỡi, nghĩ thầm rằng ông chủ lớn đã sắp xếp nhiệm vụ giao đồ ăn rồi, đành phải xin lỗi mẹ rồi.
Cô lại nói: “Mẹ đừng lo lắng, đầu bếp mới là vắn đề thích ứng, một thời gian nữa sẽ ổn thôi.”
Mẹ Lâm nói: “Trước khi đi ngủ đừng án nhiều mận chua, mẹ thấy con ăn thôi đã ứa nước miếng… Buổi tối conđi mua ở đâu? Siêu thị? ”
Lâm Tu thản nhiên nói,“ Con mang từ nhà anh ấy về. ”
Mẹ Lâm thỏ’ hồn hển,“ Tại sao … tại sao con lại mang đồ án vặt từ nhà người khác về? Thật mất mặt!”
Lâm Tu: “…”Thôi xong, lỡ miệng! Cô vội vàng nói: “Không phải, trước khi bọnđến nhà anh ấy là mua ờ siêu thị. Con mua cho chính mình, lúc đỏ đặt trong túi không lấy.”
Mẹ Lâm yên tâm, “Vậy thì tốt rồi, đến nhà người khác con vẫn phải tuân thủ nội quy, nếu không đừng nói đến chuyện
gia đình họ, ngay cả mẹ cũng sẽ khinh thường con!
Lâm Tu gật đầu,”Con hiểu rồi, gia giáo thôi ~ ”
Mẹ Lâm quay đầu nhìn người im lặng nhìn bố Lâm, thúc vào khuỷu tay ông, “Tại sao ông không nói chuyện? ôngđang nghĩ gì vậy?”
Bố Lâmđang thực sự suy nghĩ, khi bị mẹ Lâm cắt ngang, ông nói chậm rãi, “Tôi đang nghĩ về những gì của bố mẹ cậu ấy sẽ nghĩ về gia đình chúng ta sau khi họ nhận được món quà.”
Mẹ Lâm trong giây lát,”ông có ý gì? ”
Bố Lâm nói:” Chúng ta không muốn thua kém là một vấn đề, nếu bọn họ xem chúng cao lại là vấn đề khác.”
Mẹ Lâm nói:”Đừng thừa nước đục thả câu, giải thích nhanh đi.”
Bố Lâm nói:” Gia đình chúng ta biết về chi phí mua rượu, Tiều Hàn biết, nhưng bố mẹ cậu ấy không biết, tôi không nghĩ Tiểu Hàn sẽ về nói với cha mẹ chuyên đó, sau này trong lòng cha mẹ cậu ấy, rượu này sẽ là do nhà ta tặng, người nào có thể mua được loại rượu đó nhất định phải có gia cảnh tốt, lỡ như họ lầm tường chúng ta giống nhà họ…
Sau này khó mà hòa họp. ”ồng lắc đầu thở dài,“ Hoặc là luôn cho rằng nhà chúng ta giàu có, làm gì cũng đế chúng ta đi theo; hoặc là chờ sau này biết rõ tình huống nhà chúng ta, sẽ khinh thường chúng ta thì làm sao? Mặc lệ nghĩ nhưu thế nào, đối với chúng ta hay là Lâm Tu đều không có lợi.”
Khi mẹ Lâm nghe điều này, bà không thề không sợ hãi, nhìn Lâm Tu, và hỏi: “Lâm Tu, mẹ thấy trong ảnh bố mẹ cậu ấy là người hiền lanh, mặc dù bố cậu ấy hơi nghiêm túc. Tuy nhiên, bây giờ chỉ có conlà có tiếp xúc với họ, con nghĩ họ là người như thế nào, là loại mà bố conđang lo lắng sao?”

Nhấn Mở Bình Luận