Chương 450
Sau khi Trương Hảo rời đi, Lâm Tu tiếp tục thưởng thức bữa ăn nhẹ buồi chiều, bởi vì cho Trương Hảo một miếng bánh mì, cô không no nên lấy một quả táo khác để ăn.
Nhán nhấm nhấm nháp, nghĩ đến lời nói của Trương Hảo, lại so sánh lượng vừa ăn, so với thói quen không án vặt buổi trưa trước đó, quả nhiên … lượng án đã táng lên rất nhiều.
Cô sẽ không ăn nhiều vì mang thai và cuối cùng cô sẽ trở thành một người phụ nữ béo chứ?
Ngay khi vừa có ý tưởng này, điều đầu tiên hiện ra trong đầu tôi là ánh mắt khinh thường trong ánh mắt cùa ông chủ lớn …
Lâm Tu:”…”
Cái gì, anh đang ám ảnh cô về việc sinh con và kết hôn, anh rốt cuộc làm sao có thể chán ghét cô vì nàng mang thai mà béo lên không? Nếu anh dám không thích …
Lâm Tu bất mãn cắn táo, nhe răng nghiến lợi, giả bộ rất “dữ’ tợn”.
Chỉ sau vài giây cô mới hiểu ra rằng, sếp lớn không hề có ý đó mà lại vướng vào một nhóm ỏ’ đây, phụ nữ có thai đều thích suy nghĩ như thế này sao?
Không nói nên lời.
Mẹ Lâm đã trải những chiếc mền mới lên giường trong ba căn phòng ở nhà, đầu tiên là của Lâm Tiến, sau đó đến lượt Lâm Tu.
Ngồi trên giường Lâm Tu và vỗ vỗ, bà chợt thấy buồn, vì không biết bà có thể phơi chăn cho cò bao nhiêu lần trước khi kết hôn. Chỉ còn một tháng nữa thôi…
Mẹ Lâm càng nghĩ đến điều đó, đôi mắt bà càng trở nên buồn bã.
Lúc trước nhìn thấy người khác nói gả con gái, thật ra nhà vợ khóc lóc ở nhà, bà cảm thấy gia đình quá đạo đức giả, nhưng bây giờ Lâm Tu nhà bà lại sắp trỏ’ thành con gái của người khác, aizz, bà nhận ra loại đau khồ và miễn cưỡng này, không thể diễn tả bằng một vài từ được.
Bà thở dài một tiếng, trải chăn bông ra, chuẩn bị đắp gối, vừa thu dọn chán gối liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại
trên bàn án.
Bà lại đặt đồ trong tay xuống, đi tới bàn ăn cầm điện thoại di động lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi của “Mẹ Tiểu Hàn”.
Trong lòng bà có chút choáng váng, từ khi nhận được cuộc gọi từ mẹ bên kia hôm qua bà đã rất cáng thẳng, mặc dù đã thống nhất với Lâm Tu và cha cùa Lâm Tu nhưng bà luôn cảm thấy không thề giải thích được mà nói nó ra khỏi miệng cô rất miễn cưỡng.
Nhưng không thế bỏ qua cuộc gọi của bên kia, mẹ Lâm mím môi, nhấc máy, nỏ’ một nụ cười: “Chào bà Hàn.”
Giọng nói dịu dàng của mẹ Hàn từ đầu bên kia điện thoại:” Mẹ Lâm Tu, xin chào, bà cỏ bận không? Có làm phiền bà không?”
” Không có, tôi không có việc gì, chỉ ở nhà làm một số việc “, Mẹ Lâm ngồi trên ghế và cố gắng trấn tĩnh.” Bà Han chắc là rất bận. Tôi nghe Tiểu Hàn nói rằng bà là một giáo viên mỹ thuật. Bà cũng có học sinh và studio ờ Trung Quốc, bà thậm chí đã gọi cho tôi khi đang bận, không làm chậm trễ việc của bà chú?”
Mẹ Hàn nói:” Đều là vì chuyện của con cái, khồng nói tới
cái gì mà chậm trễ hai không. Mẹ Lâm Tu hẳn là cũng biết hôm nay tôi liên hệ với bà vì nguyên nhân gì, vầ chuyện kết hồn của hai đửa, bà hỏi qua Tiều Tu thế nào?”
Rồi sẽ đến thôi, mẹ Lâm dừng lại và nói,” Tôi đã nói chuyện với con bé, và cả hai đứa trẻ thực sự rắt thích nhau, và cả hai đều có ý định kết hôn với nhau … Bà cũng biết đấy, tôi không phản đối việc kết hôn …”
Mẹ Hàn nói,” Vâng, tôi biết. ”
Mẹ lâm lúng túng nói/ Tôi rất thích Tiểu Hàn, thật sự rất vui khi hai đứa được ở bên nhau, tôi chì ” Giọng nói cỏ chút
nghẹn ngào.
Mẹ Hàn nói: “Mẹ Lâm Tu, tồi hiểu ý cùa bà. Tồi cũng có con
gái. Khi con gái lấy chồng, tôi cũng lôi kéo con bé mà rơi nước mắt.”