Chương 460
Một bức tranh phong cảnh mang phong cách Trung Hoa rất đẹp và nghệ thuật, từ xa nhìn thác, nhìn cầu nước chảy, hơi nước đọng lại, sương tiên giáng mắc, núi non bao quanh, xanh ngát, cho dù không hiểu bức tranh bọn họ cũng không tự giác mà bị hấp dẫn.
Bức tranh dài hơn hai mét, rộng một mét,
Mẹ Lâm chân thành nói: “Bức tranh này hay thật
Bố Lâm thích thú hơn với bức tranh này, và đeo kính đọc sách lên để nhìn kỹ, “Màu sắc của bức tranh này là hay thật. Nó đặc biệt quá, sao lại có chút long lanh vậy? là dùng bột phấn?”
Mẹ Hàn nói,” Nó làm bằng bột đá, sẽ không bị mất màu, hơn nữa còn giống thật”,
Bố Lâm hiểu,” “ò, là với hai cái hộp đó. Nước sơn trong dụng cụ vẽ tranh có ý nghĩa giống nhau sao?”
Mẹ Hàn hơi kinh ngạc, “Hai người cũng biết hai cái hộp dụng cụ vẽ tranh đó sao?”
Làm sao lại không biết? Là bọn họ dùng tiền mua ~
Mẹ Lâm cười khan nói: “Tôi nghe Lâm Tu nói rằng bà Hàn thích vẽ bằng những loại sơn đặc biệt, khác với những người họa sĩ bình thường.”
“Thì ra là thế,” Mẹ Hàn nói,” Tranh như thế này tôi đã vẽ rắt nhiều, đa số là tranh được bán đấu giá, có bức được cho đi, tôi chỉ giũ’ lại 4 bức làm kỷ niệm. Bức tranh này là bức tôi thích nhất trong số 4 bức tranh còn lại. Hôm qua tôi đã đặc biệt dùng nó để đóng khung bày tỏ tình cảm cùa tồi, xin đừng ghét bỏ.”
Mẹ Lâm vội vàng nói,” Không, không có, gia đình chúng tôi rất vinh dự cỏ được tác phẩm của bà Hàn, chỉ là chúng tôi không biết tô vẽ, thưởng thức lung tung, bà đừng chê cười
Mẹ Hàn nói, “Nếu bà không chê, có thể coi nó như một bộ sưu tập chung .”
Mẹ Lâm nói, “Việc bức tường sofa trong phòng khách của chúng ta bị thiếu một chiếc trang trí, lão Lâm, chúng ta sẽ treo nó vào ngày mai.”
Bố Lâm:” Được.”
Lâm Tiến bưng vài tách trà đã pha ra, chậm rãi bước tới, nhìn quanh rồi hét lên: “Trà ở đây, cẩn thận bị bỏng ~”
Hàn Lận Quân đem tranh đặt một bên góc tường, nhường đường cho cậu.
Lâm Tiến cẩn thận đặt khay lên bàn cà phê, đặt cốc lên bàn trước mặt bố và mẹ Hàn, “Cô và chú, mòi dùng trà.”
Bố Hàn: “Cảm ơn.”
Mẹ Hàn cũng cảm ơn cậu, và sau đó quay đầu về phía mẹ Lâm và nói: “Mẹ Lâm Tu, bà thật biết cách giáo dục con cái. Hai đứa nhỏ nhà bà rất lễ phép”
Mẹ Lâm đỏ mặt khi được khen, “Đâu có, Tiểu Hàn nahf bà đây cũng rất tốt. ”
Lâm Tiến cảm thấy giọng nói của mẹ Hàn nghe có chút quen thuộc nên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn, nhắt thời sửng sôt.
Này, đây không phải là giáo sư Dung từ trường đại học của Đông Tiểu Như sao?
Cậu lập tức sững sờ, ly trà trong tay đang định phục vụ cho Hàn Lận Quân dừng lại ở giữa không trung, sau vài giấy, cậu cười toe toét vì nóng, “Mẹ ơi, nóng quá!”
Hàn Lận Quân nhanh nhảu đưa tay cầm lấy, đặt ỏ’ trên bàn
cà phê, “Cần thận!”
Mẹ Lâm vội vàng nói: “Nhìn xem này! Dì mưới khen con hai câu như vậy đã không biết đông tây nam bắc sao? ”
Lâm Tiến áp bàn tay đỏ bừng lên vành tai nói:” Không phải, con thấy dì Hàn hơi quen nên mới nhìn … Đó, cô là giáo SU’ Dung sao? Có nhớ cháu không? Hôm qua chúng ta gặp nhau. ”
Mẹ Hàn lại nhìn Lâm Tiến, vừa rồi không có liên tưởng gì, nghiêm túc rồi, nhanh chóng nhận ra cậu, “Dì nhớ ra rồi, cháu là cậu bé ngày hôm qua, của Tiểu Như …”
“Tiền bối!” Lâm Tu vội vàng nắm lấy một từ, và sau đỏ nháy mắt với bà ấy.
Mẹ Hàn hiểu ý trong mắt cậu, mím môi cười nói: “Đúng vậy, tiền bối, thật là trùng hợp, không ngờ cậu lại là em trai của Tiêu Tu.”
Lâm Tiến cười nói: “Cháu cũng không nghĩ là trùng hợp như vậy.”
Trong lòng cậu rất vui vì giáo sư của Đông Tiểu Như chính là mẹ chồng tương lai của chị gái cậu, sau đó có thể trò chuyện với Đông Tiểu Như chuyện này, vừa nghĩ tới đã rất vui rồi.