Chương 467
Lâm Tu hốt hoảng, thiếu chút nữa đem chiếc đũa kẹp bánh thành hai nửa,” Làm…Làm sao chứ? Anh hưng dữ cái gì? Không phải chỉ là bạn trai cũ thôi… ”Nói xong, giọng nói của cô run lên vì nhìn thấy sự tàn bạo trong mắt anh.
Hàn Lận Quân mím môi hỏi: “Tại sao anh ta lại tìm đến em? Anh ta nói với em cái gì?”
Lâm Tu rũ mắt xuống nói,”… Là bởi vì chuyện của Lương Kiều Kiều, cô ta không phải ờ bệnh viện cùng em xảy ra xung đột đó sao? Đúng rồi, sau đó anh đã làm gì? Đã khởi tố sao? Em nghe ý của anh ta, Lương Kiều Kiều sẽ bị kết án?”
Hàn Lận Quân mặt mày thoáng giảm bớt, hỏi một đằng trả lời một nẻo:” vết thương trên người thế nào? Còn đau không? ”
” Đau nhất định vẫn còn đau, nhưng so với hai ngày trước đã tốt hơn rất nhiều.”
” Vậy, hắn vì người phụ nữ kia, tới tìm em làm gì? cầu xin?
Lâm Tu không nói, cảm thấy chuyện này thật sự là không
có mặt mũi.
Hàn Lận Quân có thể nhìn ra vẻ mặt của cô mà anh đoán đúng, khẽ khịt mũi: “Chậc chậc… Loại đàn ông này, người phụ nữ nhìn trúng hắn đơn giản là mù!”
Lâm Tu lập tức tức giận quay đầu nhìn anh chằm chằm, nhe răng nói: “ừ, thị lực của em không tốt lắm, không chỉ lúc đầu còn bị mù, bây giờ …”
Hàn Lận Quân nheo mắt, cảm thấy phía dưới cồ nhất định phải có chuyện tốt muốn nói, một tay đỡ eo cô, một tay nâng cằm cô lên, cúi xuống và hôn cô.
Lâm Tu:”…”
Anh chặn lời cô bằng một nụ hôn dài và dày đặc.
Nụ hôn này độc đoán và bốc lửa, còn mang theo cả giận dữ, hôn không hợp lý nhưng lại khiến cô có cảm giác bình yên và ấm áp, Lâm Tu sững sờ nghĩ, hơi thỏ’ hỗn loạn.
Cuối cùng, anh cũng thả lỏng một chút, cô đã có thể thở được, mơ hồ nói: “Ba mẹ … đang ở đây..”
“Đừng động!”
Anh… sao anh lại thế này…
Nghe giọng nói đầy bất bình của cô, anh bất giác khẽ hôn, và nụ cười hiện lên trong đôi mắt đen và sáng, với nét dịu dàng.
Một lúc sau, anh mới kết thúc nụ hôn, anh vẫn độc đoán dùng đôi tay to lớn của mình ôm lấy cô, nhìn xuống gò má ửng hồng của cồ, khàn giọng nói: “Em phải quên quá khứ đi, bây giờ em là của anh!
” Độc đoán! ”Lâm Tu bị anh ôm lấy, lòng cô ngọt như mật.
Hàn Lận Quân nhếch khóe môi đang định tiến lại gần, đột nhiên nhìn thấy cô đưa tay lên che miệng, hận không thể hôn lên đồi môi ửng hồng của cồ, cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Lâm Tu ngượng ngùng dừng lại một chút, lúng túng nói: “Em muốn án mận chua …”
“…” Khóe mắt Hàn Lận Quân giật giật, không vui nói: “Đừng nói với anh, em lại buồn nôn!”
Lâm Tu muốn cười, nhưng quả thực cảm giác buồn nôn đang trào dâng, cô nhìn anh bằng đôi mắt to đáng thương, “… Mận chua ở trong túi phòng của em.”
Hàn Lận Quân cố chịu đựng, nhưng không còn cách nào khác là đi về phòng lấy nỏ, rồi đem nửa túi mận chua đưa cho cô, sắc mặt không tốt lắm.
Lâm Tu lấy một viên ra nhét vào miệng, cơn buồn nôn bị kìm nén một chút, nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ của ông chủ lớn, cô vừa nghĩ vừa buồn cười, không khỏi cong lên khóe môi.
Còn lại bánh bao trứng đều do Hàn Lận Quân phân loại, Lâm Tu thoải mái ăn mận chua, chỉ huy anh làm việc.
Hiếm hoi lắm mới có cơ hội ra lệnh cho sểp lớn, lần hiếm hoi này chắc vui lắm đây!
Khi bầu không khí vừa hòa hợp, đột nhiên, từ trong phòng khách truyền đến giọng nói cao vút của mẹ Lâm: “Bà nói cái
gì? Lâm Tu mang thai?”