Chương 474
Trong phòng ăn, Lâm Tu ăn xong bữa sáng, lấy khăn giấy lau miệng, cầm điện thoại trở về phòng.
Nhìn thời gian, bây giờ là bảy giờ rười, ông chủ lớn chắc sẽ đến đây sớm, phải không? Cũng không gửi WeChat.
Chì nghĩ đến đây thì chuông điện thoại reo, cô đã bước về phòng, cầm lên xem, chắc chắn là của anh.
Hàn Lận Quân: Anh đang ờ cửa.
Lâm Tu cong khóe môi trả lời: Anh ãn sáng chưa?
Hàn Lận Quân: Nào dám không ản mà tới đây? Hôm nay chắc dì không cho anh vào.
Thật sự không phải như trước đây, trước đây mẹ Lâm luôn lôi kéo anh mời ăn uống, nhưng bây giờ anh không nói một lời, Lâm Tu cảm thấy bất lực và buồn cười.
Lâm Tu: ĐỢi em một chút, em sẽ ra ngay.
Vừa đặt điện thoại xuống, đã nghe thấy mẹ Lâm nói bên ngoài: “Lâm Tu, con không sao chứ? Sao không nhanh lên đi làm đi?”
Lâm Tu đáp, cất điện thoại vào túi xách, mặc áo khoác vào, cầm chiếc túi ra khỏi phòng.
Vừa đi ra, cô nhìn thấy mẹ Lâm cũng mặc quần áo lao động đứng ờ cửa ra vào đợi cô, cô sừng sốt, “Mẹ, mẹ …”
Mẹ Lâm bình tĩnh nói, “Mẹ tình cờ muốn đi siêu thị gần cơ quan của con mua chút đồ, vừa lúc mẹ ngồi xe con đi luôn.
Lâm Tu:”… Không phải siêu thị lớn gần nhà chúng ta rất thuận tiện sao? ”
Mẹ Lâm:” Thỉnh thoảng mẹ muốn đi đến một siêu thị khác, không được sao? Nhanh lên!”
Lâm Tu trong lòng hoảng hót, nhưng đại boss đã chờ ở bên ngoài, nhìn tư thế này của mẹ, cũng không thề nào ngồi xe đại bos, cho ngồi cũng rất xấu hồ, phải làm sao đây?
Thấy cô do dự, mẹ Lâm nhíu mày, “Làm sao vậy? Không mang theo chìa khóa à?”
Lâm Tu thật sự không mang theo, bởi vì trong khoảng thời gian này không có tự mình lái xe, cho nên không dùng được chìa khóa.
Khi mẹ Lâm nói câu này, cô nhanh chóng nói: “Đúng vậy, con quên mang theo chìa khóa!” Cô xoay người trở về phòng lấy nó.
Sau khi vào phòng, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, nói nhỏ với Hàn Lận Quân:” Phải làm sao đây? Mẹ em muốn ngồi xe em, nói là đi siêu thị gần khách sạn mua đồ, vậy đề em tự lái xe.”
Khi Hàn Lận Quân nhận được giọng nói này, anh ngay lập tức hiểu ra ý của những gì mẹ Lâm đang làm. Điều này là để cô lập anh không tiếp xúc với Lâm Tu ~
Anh trả lời:” Vậy thì em lái xe đi, cố gắng cẩn thận nhé, anh sẽ đi phía sau xe em.”
Lâm Tu cảm động,” Vậy thật lãng phí thời gian, em sẽ lái xe từ từ, anh đi làm nhanh đi.”
Hàn Lận Quân:” Không sao, em ra đi.”
Lâm Tu chỉ có thể làm như vậy, cất điện thoại, lại nghe mẹ Lâm thúc giục, cô trả lời, nhanh chóng tìm chìa khóa xe bước ra khỏi phòng.
Sau khi ra khỏi cửa nhà chính, Lâm Tu nhìn thấy Hàn Lận Quân đứng ở ngoài cồng, liền trợn tròn mắt.
Hàn Lận Quân cũng cười với cô.
Lâm Tu cười đáp lại, sau đó nhìn mẹ Lâm đang ở bên cạnh, mẹ Lâm vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ, nhìn Hàn Lận Quân lại không hề kinh ngạc, vì vậy mờ cửa sân bước ra ngoài.
Bà có biết rằng ồng chủ lớn đã chờ sẵn ở cửa? Vì vậy, bà muốn đi xe riêng của cô!
Lâm Tu xấu hồ, lẳng lặng đi theo sau mẹ Lâm đi ra ngoài.
Hàn Lâm Quân chào mẹ Lâm là “Dì”, sau đó nhìn Lâm Tu, nhẹ giọng hỏi: “Tối hôm qua ngủ ngon không?”
Lâm Tu liếc trộm mẹ Lâm, thấy bà đi trước mặt không thèm quay đầu nhìn lại, liền như vậy. Nhân cơ hội gật đầu với
anh, “Tốt lắm, còn anh thì sao?”
“Anh nhớ em, ngủ không được.” Hàn Lận Quân nhẹ nhàng nói, vươn tay muốn ôm cô.
Lâm Tu đỏ mặt, định lùi lại thì cô nhìn lên thì thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của mẹ Lâm, cồ sững người, rút tay về.
Không phải mẹ vừa quay lưng lại sao? Mẹ quay lại khi nào?