Chương 488
Dì Trương trợn mắt ngoác mồm, nhìn thấy Hàn Lận Quân ngoan ngoãn đứng ở phía sau mẹ Lâm, coi như là người nhà với nhà họ Lâm, bà ta quả thực mang điểm như vậy, mang ý nghĩ không tốt, trong lòng không khỏi có chút áy náy, ngượng ngùng ậm ừ: “Ai yêu giật với bà! Hiếm lạ!” Nói xong liền quay người vội vàng rời đi.
Những người còn lại trong gia đình họ Lâm, những người bị quấy rầy bởi tiếng ồn ào của cả hai bước ra khỏi nhà và choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng đáng kinh ngạc này.
Hàn Lận Quân nghiêng đầu nhìn thấy Lâm Tu đang đứng bên cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vì án mì nóng rắt hấp dẫn, bất giác khóe môi giật giật, nhướng mày nhìn cô.
Lâm Tu sững sờ, cồ không biết tại sao mẹ mình và dì Trương lại cãi nhau thế này, nhưng vừa rồi cô nghe mẹ Lâm nói “con rể”, giờ cô lại nhìn thấy nụ cười xấu xa và khuôn mặt cùa anh, mặt càng đỏ hơn.
Hàn Lận Quân nói với mẹ Lâm: “Dì à, đừng vì chuyện vặt vãnh mà gây sự với người ngoài, không đáng đâu.”
Mẹ Lâm lúc này mới bình tĩnh lại một chút, vừa rồi bà cũng xưng hô với “con rể”, và liên tục nói rằng con gái mình sắp gả đi. Câu nói đó khiến bà rất xấu hồ, bọn họ nhất định phải gả cho nhà họ Hàn, nếu không thì mặt mũi nhà họ Lâm sẽ đi đâu?
Chắc chắn rằng cuộc cãi vã đã kết thúc, một người hàng xóm bước ra sân và hỏi: “Tiều Thiến, đây có phải là bạn trai của Tiểu Tu sao? Gia đình bà sắp tổ chức đám cưới phải không?”
Mẹ Lâm gượng cười và nói “ừ, thời gian sắp tới.”
” Xin chúc mừng, người đàn ông trẻ tuổi này thật đẹp trai, là một kết hợp hoàn hảo với Tiểu Tu! ’’
Những lời này khiến mẹ Lâm rất tự hào. Nhà họ Lâm sẽ không bao giờ thua kém.
Cuối cùng bà cũng bình tĩnh lại và nói: “Cảm ơn. Trời lạnh quá, đề bà ra ngoài xem truyện cười. Bọn nhỏ một lát nữa phải đi làm. Tôi cho hai đứa vào ăn sáng trước rồi hôm khác nói chuyện nhẻ.””
” Được rồi, Xảo Phương cũng thẳng mienjg quá, bà đừng so đo với bà ấy.”
Tôi biết.
Mẹ Lâm quay lại và thấy Hàn Lận Quân và con gái đang đứng cạnh nhau, nắm tay nhau một cách tự nhiên. Đúng như lời người hàng xóm vừa nói – họ là một cặp đôi hoàn hảo, và trái tim bà … nhẹ nhõm ngay lập tức.
Quên đi, đếm nhiều như vậy có ích gì? Điều quan trọng nhất là con gái của bà được hạnh phúc!
Bà dịu giọng nói: “Tiểu Hàn án sáng chưa? Dì có nấu mì, cùng nhau ăn đi.”
Hàn Lận Quân nói, “Ăn rồi…”
Lâm Tu kéo tay áo nháy mắt với anh như một ẩn ý.
Hàn Lận Quân lập tức thay đổi lời nói: “Cháu buổi sáng vội vàng đi ra ngoài, mới uống mấy ngụm sữa, còn chưa no.”
Mẹ Lâm cau mày nói: “Cháu làm sao lại vội vàng đi ra ngoài như vậy? Nếu không án sáng thì làm sao có sức để làm những việc trong ngày? Mau vào nhà ăn tô mì đi.”
” Dạ.”
Bây giờ mẹ Lâm đã đặt xuống những lo lắng, còn quan tâm
đến điều gì nữa?
Thế là “cả nhà” vui vẻ vào nhà, vui vẻ thưởng thức bữa sáng.
Ãn sáng xong, Lâm Tu về phòng, Hàn Lận Quân ngồi ở phòng khách đợi, còn Bố Lâm thì đang tưới chậu cây trong phòng khách vẻ mặt vui vẻ.
Hàn Lận Quân quay lại nhìn mẹ Lâm đang rửa bát trong bếp, suy nghĩ một hồi liền đứng dậy nói với Bố Lâm: “Chú, cháu sẽ nói chuyện với bác gái.”
Bố Lâm nhướng mắt liếc nhìn anh, nói một tiếng “ồ” chậm
rãi, “Đi đi”.