Chương 513
Sau bữa tối, vài người ngồi nói chuyện phiếm trong phòng khách.
Tất cả mọi thứ về đám cưới đáng được nói đến đã được nói trên bàn ăn, và bây giờ họ bắt đầu các chủ đề khác.
Lâm Tiến bóc cam ăn, cười nói với Hàn Lận Quân: “Anh Hàn, họ của anh tương đối hiếm, nhưng cũng khồng phải không có, trường chúng em có một giáo sư trùng họ với anh.”
Hàn Lận Quân bình tĩnh thổi trà xanh, trên môi anh nở một nụ cười, “Thật sao? Thật là trùng hợp.”
“Đúng vậy, vị giáo sư này có thứ hạng cao trong trường, thầy ấy cũng tốt bụng và nối tiếng. Em rất thích thaayf ấy dạy chúng em nhưng vì tuồi đã cao rồi nên lớp học của thầy ấy cũng hạn chế, chỉ có một lớp một tuần “, Lâm Tiến nghĩ đến điều gì đó và nói thêm,” Nhân tiện, vị giáo sư này cũng đã từng dạy chị gái em trước đây, nếu chị em học nghiên cứu sinh thì thầy ấy sẽ làm người hướng dẫn, nhưng chị em không tham gia kỳ thi này ”
” ò – “Hàn Lận Quân nhướng mày và liếc nhìn Lâm Tu nở nụ cười tựa tiếu tựa phi.
Lâm Tu hơi xấu hồ và lầm bẩm, “Học nhiều nám như vậy cũng rất chán. Sau khi tốt nghiệp đại học, em nhanh chỏng rời trường học. Tham vọng của em không phải là học tiếp.”
Hàn Lận Quân mỉm cười,” Cũng chưa có nói em như vậy không đúng, không cần vội giải thích . ”
Lâm Tu có chút xấu hồ, nghĩ thầm, ai có thể so với ngươi là tiến sĩ của Đại học Harvard? Đọc sách, nghiên cửu và thực hiện nghiên cứu, còn thực sự có thể tìm hiểu những thứ trong lĩnh vực vệ tinh. Đây có phải là điều mà người bình thường làm không?
Thấy những người trẻ tuổi đang tán gẫu bằng cấp, cha Lâm và mẹ Lâm cũng không muốn tham gia, sau khi đứng dậy chào hỏi, họ trở về phòng.
Khi Lâm Tiến thấy cha mẹ đã đi, cậu có vẻ thừa trước mặt chị gái và anh rể của mình, và cậu muốn trò chuyện với Đống Tiếu Như trên WeChat, vì vậy cũng đứng dậy và trở về phòng với một nụ cười.
Nửa giờ sau, mẹ Lâm trong phòng luôn cảm thấy bên ngoài có vẻ yên tĩnh hơn rất nhiều, còn tưởng rằng Tiểu Hàn đã đi trở về? Nhưng sao không nói một lời?
Bà nghi ngờ mở cửa thăm dò ra khỏi phòng, trong phòng
khách không có ánh đèn nhưng vẫn có những giọng nói khe khẽ vọng ra từ đâu đó.
Bà mặc áo khoác và đi về phía nơi phát ra âm thanh, khi nhận ra nó phát ra từ phòng của Lâm Tu, không khỏi dừng lại.
Cửa phòng Lâm Tu không đóng chặt, có một khe hở hơn mười cm, đến gần bà mới có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong: con gái Lâm Tu của bà đang ngồi ở mép giường, trên tay cầm một cuốn sách và thỉnh thoảng ngước mắt lên và nói chuyện với Hàn Lận Quân; Hàn Lận Quân ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, đối mặt với Lâm Tu, nhìn cô với vẻ dịu dàng, và thỉnh thoảng nói với cô nhẹ nhàng, giọng anh là quá mềm, không biết đang nói về cái gì.
Không khí bên trong rất tốt, bà cũng không muốn quấy rầy hai người, đang định lùi về phía sau, đột nhiên nhìn thấy Hàn Lận Quân đưa tay ra nắm lấy tay Lâm Tu, cúi người hôn cồ.
Nhìn thấy hai người hôn nhau, mẹ Lâm đột nhiên đỏ mặt, vội vàng lui về phía sau, vội vàng trờ về phòng đóng cửa lại, tim đập nhanh.
Bố Lâm cũng đang ngồi bên cạnh giường đọc sách, bối rối trước hành vi của bà, “Có chuyện gì vậy?”
Mẹ Lâm hắng giọng và giả vờ bình tĩnh: “Không có gì đâu.”
“Bà đây trông giống không có gì sao?”
Mẹ Lâm lườm ông một cái rồi đi lại gần giường, “Dù sao cũng không có chuyện gì, đừng hỏi.”
Thấy vậy, Bố Lâm biết bà không muốn nói chuyện, nên cũng dừng lại hỏi.
Trong phòng của Lâm Tu, Hàn Lận Quân hồn một lúc lâu, sau đó ngồi yên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh xắn ửng hồng với đôi mắt đen sâu thắm của người phụ nữ nhỏ, khẽ cười và nói: “Đừng quên hỏi dì hộ khẩu nhé, sáng mai anh sẽ đưa em đến Cục dân chính, lấy chứng chì trước. ”
Lâm Tu mím môi, bờ môi ẩm ướt, khẽ gật đầu.
Hàn Lận Quân nhéo má cô một cái, đứng dậy nói: “Vậy anh về trước đây, anh phải truyền đạt cho mẹ những gì mà dì đã nói với anh vừa rồi.”