Chương 514
Lâm Tu gật đầu, đặt sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài cùng anh, không quên cầm áo khoác cho anh mặc vào.
Cô cũng muốn tự mình mặc vào, định đưa anh ra ngoài, nhưng lại bị Hàn Lận Quân ngàn lại, “Ngoan ngoãn ở trong đó đi, đừng tiễn ra ngoài!”
Thái độ của anh có chút cứng rắn, nhưng Lâm Tu có thể biết anh đang nghĩ cho thân thể của mình, và trái tim cô ngọt ngào, không phản bác, “Em đi gọi bố mẹ.”
Biết rằng Hàn Lận Quân rời đi, cha Lâm và mẹ Lâm đã đưa khoác áo khoác và bước ra ngoài.
“Trời tối, tuyết trơn, đi chậm thôi.”Mẹ Lâm dặn dò.
“Dì đừng lo lắng, cháu có đèn pin.” Hàn Lận Quân bật chức năng đèn pin của điện thoại di động lên.
Bố Lâm vào phòng, khóa trái cửa, định quay về phòng nghi ngơi, nhưng nhìn thấy Lâm Tu đang ngồi ở phòng khách, vừa nhìn thấy bọn họ liền đứng dậy đi từng bước nhỏ, cúi người đôi môi để lộ một nụ cười nịnh nọt.
“Mẹ
Mẹ Lâm hỏi, “Sao con còn không đi ngủ?”
Lâm Tu quỳ trên ghế sô pha gần họ nhất, cắn môi dưới đối diện phía sau ghế sô pha, nói: “Mẹ ơi, con thảo luận với mẹ vài điều.”
Mẹ Lâm: “Nói đi.”
Lâm Tu đỏ mặt, nói: “Cuộc hồn nhân của con với anh ấy đã được đinh, cỏ phải có thể… đi lấy giấy chứng nhận trước được không?”
Lâm Tu có chút e ngại, trong lần phân tích cuối cùng, điều quan trọng nhất đối với hôn nhân là hai người phải có được giấy chứng nhận hợp pháp, mới coss thể chuẩn bị tổ chức hôn lễ, sống cùng nhau, và sát cánh bên nhau trước người khác.
Ồng chủ lớn muốn biến hai người họ thành vợ chồng chính đáng, sao cô lại không muốn?
Nhưng nghĩ đến thái độ ngày trước của mẹ Lâm, và những giọt nước mắt luyến tiếc cô kết hôn, cô càng không chắc chắn hơn.
Bố Lâm nhìn con gái, rồi nhìn mẹ Lâm, tuy không nói gì, nhưng thấy hai mẹ con chìm vào im lặng, ông nghĩ đến điều
đó, ghé vai vào mẹ Lâm, nháy mắt với bà rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Được sự khích lệ của chồng, mẹ Lâm hít một hơi thật sâu, biết só’m muộn gì cũng đến bưó’c này, bà giảm bớt cảm xúc nói: “ Cậu ấy nói khi nào đi?”
Lâm Tu thận trọng nói: “Ngày mai.”
Mẹ Lâm gật đầu.” Được rồi, sáng mai mẹ sẽ đưa sồ hộ khẩu cho con.”
Mắt Lâm Tu sáng lên ngay lập tức, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cô mở rộng vòng tay ôm lấy mẹ Lâm:” Cảm ơn mẹ!”
Mẹ Lâm nhanh chóng ôm lại, bà vội vàng nói: “Cẩn thận! Thân thể của con hiện tại cũng không phải của một mình con đâu? Sao vẫn lỗ mãng như vậy …”
Lâm Tu cười hôn lên mặt bà, “Con rất vui!”
Ngày hôm sau , Lâm Tu án sáng xong về phòng thay quần áo.
Vừa mới thay quần áo, liền có tiếng gõ cửa, tiếp theo là
giọng nói của mẹ Lâm: “Lâm Tu, con xong chưa?”
Cô nhanh chóng mặc quần vào, xốc quần áo rồi nói: “Dạ rồi, mẹ vào đi.”
Mẹ Lâm đẩy cửa bước vào, trên tay bà cầm một cuốn sồ nhỏ màu đò sẫm.
Lâm Tu nhìn thoáng qua đã biết đây là sổ hộ khẩu, trong lòng cảm thấy có chút kích động, chờ mong nhìn mẹ Lâm đang đi tới, hai mắt dán vào quyển sách trong tay, trong lòng rất là kích động.
Khi mẹ Lâm đến gần, cô vươn tay muốn lấy sổ, nhưng nhanh chóng bị mẹ Lâm tránh ra.
Lâm Tu:”…” Mẹ không thề chơi trò lạt mềm buộc chặt như vậy chứ!
Mẹ Lâm nghiêm mặt nói: “Lâm Tu, chuyện kết hôn là do con tự mình quyết định, hứa với mẹ, con nhất định phải làm cho mình hạnh phúc!”
Lâm Tu sững sờ, trong mắt và trong lòng đột nhiên có chua xót, cô hấp háy mũi, gật đầu với mẹ Lâm, “Con biết, mẹ, con sẽ cố gắng hết sức để làm cho bản thân hạnh phúc!”
Đôi mắt của mẹ Lâm khẽ nhúc nhích, có chút ướt át.
Cuốn sổ nhỏ, từ tay bà, được trang trọng trao cho Lâm Tu.