Chương 573
Cô dừng lại, ngước mắt lên nhìn anh đầy bất mãn rồi từ từ thả ngón tay ra.
Bàn tay to nắm chặt những ngón tay mảnh khảnh không chút do dự đan vào nhau thật chặt, trên môi Hàn Lận Quân nở nụ cười thành công, dẫn cô quay người đi về phía con đường.
Hai ngày nay đèn đường đầu tiên trên đường bị hỏng, tầm mắt rất tối, Lâm Tu muốn tìm điện thoại di động từ trong túi xách, bật đèn pin lên.
Nhưng anh mở túi của cô và nhét một vật bằng kim loại vào tay cồ, “Dùng của anh.”
Đó là điện thoại di động của anh, và đèn pin đã được bật lên, và một chùm ánh sáng bắn ra từ mặt sau của điện thoại, chiếu sáng đất.
Lâm Tu ngơ ngác nhìn bức ảnh hiển thị trên màn hình siêu lớn … “ảnh chụp chung” cùa hai người họ – tấm lưng cùa anh được giấu dưới vài ứng dụng, trong khi cô đang đối mặt với máy ành với một nụ cười ranh mãnh, đang tinh nghịch nheo mắt và nhăn nhó.
Hai má cô hơi nóng, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh thật sự dùng tấm ảnh này làm hình nền cho điện thoại di động, đề rồi ngày nào anh cũng nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhỏ của cô khi mở máy, thật xấu hồ!
Nhưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.
Anh … có thích cồ không? Vì đứa bé trong bụng này, cho nên cũng là yêu ai yêu cả đường đi mà yêu mình sao?
Dù cảm thấy hơi khỏ chịu nhưng cô nghĩ rốt cuộc mối quan hệ giữa hai người bắt đầu từ một chuyện vô lý, nếu không có đứa bé này thì có lẽ sau này đã không có những giao cắt này, như vậy đứa bé thực sự là một cây cầu nối giữa họ, một đầu nối với cô, đầu kia nối với anh, đứa bé đang cố nối hai đầu ở giữa …
Con đường được chiếu sáng, mặt đất đầy tuyết, lẽ ra phải được quét dọn sạch sẽ cách đây không lâu, còn trên đường một lớn mỏng, hai bên chồng chất quyết đã đực dọn đống, nhưng cao một thước.
Lâm Tu đi giày tuyết dài đến mắt cá chân, giẫm lên tuyết phát ra tiếng kẽo kẹt, tốc độ không nhanh nhưng giống như cào xé trái tim, tê rần ngứa ngáy.
Cô không khỏi quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, anh cũng đeo khẩu trang giống cô nên không nhìn rõ được biếu cảm trên gương mặt anh, nhưng đôi mắt đen láy như sao sáng lấp lánh trong bóng tối.
Nhận thức được ánh mắt của cô, anh nhếch môi quay đầu lại, “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Cô đỏ mặt thu hồi ánh mắt, “Không có gì… anh tỉnh rồi sao?”
Hàn Lận Quân: “… tỉnh rồi.”
Lâm Tu không nói nên lời.
Khi đến cổng sân, cả hai dừng lại.
Lâm Tu dừng lại, quay mặt về phía anh, “Đến đây được rồi, anh về đi, sớm …”
Người đàn ông cúi đầu nhìn cô, người phụ nữ nhỏ đang tránh tầm mắt của anh, trên mặt lộ rõ vẻ khó chịu.
Anh biết tại sao nên móc môi ngắt lời cô, “Lâm Tu …”
Lâm Tu bị anh cắt ngang chưa kịp nói xong, trợn mắt há hốc mồm,”… A?”
“Chúng ta đã là vợ chồng rồi.”
“…” Lâm Tu tiếp tục ngơ ngác nhìn anh,” Vậy sao? ”
Trong giọng nói của Hàn Lận Quân có một nụ cười thâm thúy,” Vậy, sau này anh sẽ dạy em nhiều hơn về chuyện đó, về vấn đề ‘đàn ông là gì’, nếu bây giờ em không chấp nhận được, cả đời này em sẽ đối mặt với anh như thế nào? ”
Lâm Tu:”… Em không biết anh đang nói gì nữa, các anh ạ. … với phụ nữ có gì khác nhau? ”
Giống nhau là người, giống nhau công việc đế kiếm tiền, giống nhau cảm xúc, giống nhau …
Tất nhiên là khác nhau, chẳng hạn … “Anh nói, cúi sát vào
cô, giữ chặt đôi môi hơi hé mở của cô, kết hợ thật sâu.
Lâm Tu thở nhẹ một tiếng, bị thân hình cao lớn giam giữ ở khung cửa sân sau, hơi ngẩng đầu lên, tiếp nhận nụ hôn độc đoán của anh.