Chương 575
Cũng may cô về muộn, cũng may mẹ Lâm không ra hỏi han gì, Lâm Tu cũng yên tâm, đứng dậy lấy quần áo đi tắm rồi ngủ thiếp đi.
Cô vốn tưởng rằng mình sẽ trằn trọc trở mình vì chuyện vừa rồi, nhưng sau khi nằm trên giường, chán ga gối đệm ấm áp lập tức đánh thức cơn buồn ngủ của cô, cỏ đã sớm chìm vào giấc ngủ sâu …
Khi tình lại, chính là ngày mới.
Hôm qua thỉnh thoảng có tuyết rơi, nhưng cuối cùng hôm nay trời quang mây tạnh. Lúc này Hoa Thành là lúc 7 giờ, và có một chút ánh sáng yếu ớt của mặt trời trong những đám mây.
Lâm Tu đang mặc đồ ngủ đang đánh ráng, mẹ Lâm mang bộ quần áo đã giặt buối sáng đi phơi, nhìn thấy cô liền khựng lại dừng ở cửa phòng tắm.
Lâm Tu khóe miệng sủi bọt nhìn lại mẹ Lâm, thấy ánh mắt của bà rất có ý tứ, chậm rãi ngừng đánh răng, không thể giải thích được, “Làm sao vậy mẹ?”
Đường viền cổ áo ngủ của cô hơi buông lỏng ra khi đánh
ráng, cô một tay nâng lên, khiến cho đường viền cồ áo phân cao thấp, cho nên …
Mẹ Lâm dễ dàng nhìn ra vài phần dấu vết nhợt nhạt.
Lâm Tu nhìn theo ánh mắt của bà dừng lại tại chỗ suy nghĩ, lúc sau mới nhận ra điều gì đó, vội vàng đưa tay che cổ, khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, cô vội vàng xoay người tiếp tục đánh răng coi như không có gì sai cả.
Mẹ Lâm hừ nhẹ một tiếng, nhưng không nói gì, mang theo quần áo tiếp tục bước đi.
Lâm Tu tưởng rằng mẹ Lâm đã tha cho mình, nhưng không ngờ bà lại thì thào: “Kiềm chế một chút, đừng quên thân phận là phụ nũ’ mang thai!”
Lâm Tu làm như không nghe thấy.
Một lúc sau, Hàn Lận Quân đến và đưa một hộp các tông cho mẹ Lâm, “Mẹ, ngày hôm qua Lâm Tu đã để cái này trong xe của con. Cái này là cho bố và mẹ.”
Mẹ Lâm mở ra xem là thiệp mời, vẻ mặt hiếm thấy sờ sờ chất liệu,”… thiết kế này đẹp quá, mẹ chưa từng thấy thiệp mời cao cấp như vậy, lại được bọc bằng vải nỉ. Bố nó viết phải cẩn thận đừng để mắc sai lầm, nếu không sẽ rất phí.”
Bố Lâm đeo kính đọc sách, vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với kẻ thù, nghiêm nghị nói:” Đã biết.”
Hàn Lận Quân cười nói:” Không sao ạ, nếu không đủ, cứ nói cho con biết, con đã đặt hàng rất nhiều.”
Lâm Tu nói, “Anh ấy thực sự đặt rất nhiều.”
Còn 1500 bản, vậy phải thuê người viết sao? Tự mình viết thì tới khi nào?
Đoán chừng rằng công việc này sẽ rời đến trên người Trợ lý Nhậm, trợ lý Nhậm thật đáng thương.
Bố Lâm xách hộp các-tông vào phòng, mẹ Lâm đồ đầy mì hải sản vào, “Mau ăn đi khi còn nóng.”
Hàn Lận Quân bộ dáng thong dong bình tĩnh, nhìn cũng thật quy củ, Lâm Tu ngồi bên cạnh anh cũng nhìn thấy, trên mặt cỏ chút thẹn thùng vì nhớ lại chuyện tối hôm qua, nhưng nhìn thấy đôi mắt trong veo của anh, cô không khỏi có một chút nghi ngờ.
Làm thế nào mà anh lại hành động như không có việc gì như vậy? Đem người ta chọc ghẹp rồi toàn thân trỏ’ ra sao?
Hay … vừa ngủ một giấc liền quên?
Cô không khỏi nghĩ đến lần đầu tiên anh đến nhà cô sau khi say rượu, hôm sau lại nói với cô rằng anh không nhớ có tới nhà cô, chẳng lẽ là không nhớ chuyện tối hôm qua sao? Bao gồm cả những gì đã xảy ra với Lương Oánh Oánh trong khách sạn, bao gồm cả những gì anh đã làm cho cô … Bao gồm cả những cái gọi là chủ đề “nam nữ”?
Hàn Lận Quân cắn hai miếng, quay đầu nhìn lại cô, “Có chuyện gì sao, nhìn anh như vậy?”
Lâm Tu mím môi, vội vàng cúi đầu ăn mì, “Không có.”
Quên đi, Quên đi, quên thật nhiều, gặp nhau sẽ không ngại, và cô hy vọng mình có thể quên được!
Bố Lâm cũng đã trở lại án mì, Lâm Tiến còn đang đánh
ràng, bốn người cứ từ từ án.
Ăn được nửa đường, Hàn Lận Quân đột nhiên đặt bộ đồ ăn và đũa xuống, khiến ba người kia phải ngẩng đầu nhìn.
3 người:”??”
Hàn Lận Quân ho khan một tiếng, từ trong túi áo khoác lấy ra một cái hộp nhỏ hình chữ nhật, đặt ờ trên bàn, đưa tới trước mặt Lâm Tu, nhẹ giọng nói: “Lúc thử áo cưới ngày hồm đó, đồ vật này đã rơi xuống phía anh.”