Chương 591
Đồ ăn đã bày sẵn trên bàn, mẹ Hàn đợi lâu không thấy con trai ra, vừa định đi gọi cửa lại thấy cửa mở, con trai từ từ bước ra. .
Mẹ Hàn:”…” Tại sao con lại thay đồ ỏ’ nhà?
Ngoài ra, nhiều giọt nước trên tóc.
Hàn Lận Quân đem cửa đóng lại, nghiêng đầu nhìn thấy ánh mắt mẹ Hàn, hơi do dự,”… Con không đánh thức được cô ấy, quên đi, mẹ ản cơm trước đi, đế lại đồ án cho cô ấy là được.”
Mẹ Hàn lúc này không hiểu được, làm thế nào mà bất cứ ai có thề không gọi ra giữa thanh thiên bạch nhật? Đứa nhỏ đó không phải là người thích ngủ nướng, sáng nào cũng dậy rất sớm, phần lớn thời gian … con trai bà lại bắt nạt người ta đúng không?
Thương con dâu, bị ức hiếp còn không dậy nồi, con trai đây là quá dư thừa sức lực!
Bà trừng mắt nhìn Hàn Lận Quân, nghiêm mặt nói: “Mau lau khô tóc rồi qua àn cơm đi!”
Hàn Lận Quân có thề nói gì, tự biết bản thân đuối lý khi bị mẹ phát hiện, mẹ là đang hướng về phía vợ anh , còn anh, cũng chỉ biết im lặng chịu đựng ánh mắt trợn trắng từ mẹ.
Sau khi vào phòng làm việc của bố, lau khô tóc rồi mới đi ra, xắn tay áo bước đến bàn án, ngồi đối mặt với mẹ Hàn rồi bắt đầu dùng bữa.
Mẹ Hàn nói: “ông nội hôm qua khồng thấy con và Tiểu Tu đi qua, rất thất vọng. Cuối tuần này, nếu không con đi gặp ông đi.”
Hàn Lận Quân hơi nhíu mày, nhẹ nói:” Được ạ, vừa lúc con cũng có đồ đưa cho ông, con sẽ đến đó vào buổi chiều.”
” Có thể mang theo Tiều Tu.”
” Dạ.”
” Vốn mẹ cũng có thế đi, nhưng buối chiều mẹ có hẹn cùng người khác, cho nên….”
” Không sao ạ, mẹ cứ bận đi, con mang theo cô ấy đi cùng là được rồi.”
Lâm Tu ngủ một giấc dài mới mờ mịt tỉnh dậy.
Thân thể có chút đau nhức, nằm mềm mại trên chăn mềm mại, khi động đậy thì nhe ráng nhếch miệng.
Nghĩ đến chuyện xấu hổ đã làm với ông chủ lớn trước khi đi ngù, mặt cô lập tức đỏ bừng, hừ nhẹ một tiếng, che mặt xuống giường.
Lần này, cả hai đều tỉnh táo và thực sự đã làm chuyện đó, trời vẫn còn ban ngày, cồ xấu hồ đến mức không còn chỗ nào để trốn, vì vậy cô chỉ có thề nhắm mắt lại và tự dối lòng mình chỉ cần mình không nhìn thấy đại boss thì liền không nhìn đi.
Thế nhưng, giữa hành trình lại lén mở mẳt ra vài lần, khuôn mặt tuấn tú của đại boss lại gần, đôi mắt đen láy, suýt chút nữa đã dìm chết cồ trong đó.
Quá sợ hãi, cô lại nhắm mắt lại.
Giữa bao thăng trầm, hơi thở đàn ông, mùi đàn ông, giọng nói đàn ông … cứ văng vẳng bên tai cô như một giấc mơ, dù có tỉnh dậy sau một giấc ngủ say thì bức tranh ấy vẫn vang vọng trong tâm trí cô, và không thể tiêu tan trong một thời gian dài.
Nói tóm lại — cô và ông chủ lớn lại lên — giường —!
Cũng may lúc này ông chủ lớn không có ở trong phòng, nếu không cô xấu hồ chết mất.
Đúng lúc cô đang suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa, khiến cô sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng dùng chăn bông dựng thẳng thân trên, lắp bắp hỏi: “Ai … Là ai?”
Đương nhiên không phải Hàn Lận Quân, khi vào phòng anh sao phải gõ cửa chứ?
Giọng mẹ Hàn truyền vào qua ô cửa: “Tiếu Tuy, con đã tình chưa? Mau ra án cơm đi.”
Cũng may không phải ồng chủ lớn nên Lâm Tu thở phào
nhẹ nhõm rồi vội vàng nói: “Được ạ, con sẽ ra ngay.”
Co’ thể khó chịu, cô nhắc chăn ra khỏi giường, nhặt quần áo vương vãi trên sàn bên cạnh giường, trốn vào phòng tắm bên trong để mặc.
Khi nhìn thấy cơ thể trắng trẻo của mình đầy những vết đỏ và tím trong gương, cô không nói nên lời.
Nghĩ lại những dấu ấn mà nụ hôn của anh để lại vài ngày trước, và so với những dấu ấn rõ ràng là ngày càng sâu sắc ngày hôm nay, nó đáng lẽ phải là điểm trước đây, đúng không?
Vì sợ mẹ Hàn ở bên ngoài đợi lâu nên không dám chậm trễ nữa, vội vàng mặc quần áo đi ra ngoài.