Chương 592
Lâm Tu xấu hồ vì đề lỡ bữa án cơm với mọi người, nhưng mẹ Hàn không nói gì, mỉm cười ra hiệu cho cô đến án tối.
Hàn Lận Quân ngồi ở trên sô pha xem tạp chí tài chính liếc mắt một cái, cười mà không phải cười, Lâm Tu sửng sốt hai má ửng hồng, vội vàng cúi đầu làm bộ như không có chuyện gì, ngồi xuống bên mẹ Hàn.
Thức án trên bàn vẫn còn nóng hổi, tựa hồ là đặc biệt dành riêng cho cô, mẹ Hàn vẻ mặt ân cần, Lâm Tu vừa cảm động vừa xấu hổ, “Dì à, thật xin lỗi, con vừa ngủ quên.”
Mẹ Hàn nói nhẹ nhàng: “Không sao đâu, phụ nữ mang thai buồn ngủ là chuyện bình thường. Lúc mang thai Tiểu Quân, dì cũng từng như thế này, buồn ngủ cả ngày, muốn ngủ cũng phải ngủ, nhưng phải bụng no trước đã. ”
Lâm Tu trong lòng cảm thấy ấm áp,“ dạ “một tiếng, bắt đầu ăn rau.
Điện thoại bên cạnh đồ chuông, cô cầm lên nhìn, hiện ra giáo sư Hàn, cô chớp mắt, ngày hôm qua giáo sư Hàn và cô có trao đổi số điện thoại, cô nghĩ ít ngày nữa thầy áy sẽ liên lạc với cô, cô không nghĩ nhanh như vậy.
Mẹ Hàn đứng dậy nói: “Mau ản cơm đi, dì đi ra ngoài, buổi tối trở về nói chuyện phiếm với con.”
Lâm Tu ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào với cô, “Dạ.” Cô cúi xuống vuốt trả lời điện thoại: “Xin chào giáo sư.”
Hàn Lận Quân nghe thấy giọng nói của cô, chậm rãi quay đầu lại nhìn, đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên, đặt tạp chí trên tay xuống.
Giáo sư Hàn nói với giọng điệu rất ân cần, “Lâm Tu, hôm nay em có rảnh không?”
Lâm Tu: “Dạ cso, hôm nay em nghỉ ngơi ở nhà, giáo sư làm sao vậy?”
Giáo sư Hàn: “Thầy hôm nay tới nhà em, gửi thiệp mời cho em nha, hôm qua chúng ta đã thống nhất là em sẽ đi dự đám cưới cháu trai của anh. ’’
Lâm Tu: “Giáo sư, tốt hơn hết em nên đến trường tìm thầy, em cỏ thể quay lại trường xem một chút, em cũng rất nhớ khuôn viên trường đại học T.”
Giáo sư Hàn: “Chính là… như vậy hơi ngại, thầy là người gửi lời mời còn phải nhờ em đến lấy.”
Lâm Tu:” Giáo sư cứ coi như là em thuận tiện là được rồi.”
Giáo sư Hàn:” Được rồi, cháu tôi lát nữa sẽ qua đây, tôi sẽ nhờ nó mang đồ án tới, em cỏ muốn ản một chút điềm tâm không? Tôi chỉ nhớ rằng em rất thích đồ ngọt.”
Giáo sư Hàn thực sự tốt với cồ, và Lâm Tu rất cảm động,” Không cần ạ, em chĩ đi uống một tách trà và trò chuyện với thầy là được rồi ạ.”
Giáo sư Hàn:” Được, tồi để nó mua.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Tu nhìn Hàn Lận Quân trên ghế sô pha, lại nhìn xuống điện thoại.
Nên nói với anh như thế nào, cô tới trường đại học T tìm giáo sư Hàn để lấy thiệp mời, có thể anh cũng sẽ cùng nhau đề xuất, dù sao anh cũng sẽ không quá an tâm để cồ là một người phụ nữ mang thai ra ngoài.
Mẹ Hàn mặc quần áo, xách túi đi ra khỏi phòng, nói: “Tiều Tu, dì đi đây. Cháu ăn ngon uống thêm hai bát canh đi. Canh của dì Tề thật ngon, rất bồ dưỡng.”
Dạ được, dì đi thong thả.”
Mẹ Hàn quay đầu nhìn thấy con trai trên ghế sồ pha, cau
mày nói: “Lúc trước con ngồi đây với Tiểu Tu làm gì? Buồi chiều Tiếu Tu giao cho con, đừng bắt nạt con bé nữa! “Khi Hàn Lận Quân đứng dậy đi qua bà, bà không nhịn được chọc vào cánh tay con.
Hàn Lận Quân bước đến bàn ăn, vẻ mặt không chút thay đổi, “Con biết rồi rồi.”
Lâm Tu nhìn cảnh tương tác giữa hai mẹ con, nhất là vẻ mặt không chút biểu cảm của ông chủ lớn bị chọc.
Mẹ Hàn đi ra ngoài.
Hàn Lận Quân ngồi ở bên cạnh cô “ngoan ngoãn” quay đầu nhìn cô, rõ ràng là tiều mỹ nhân tránh né ánh mắt của anh, anh đương nhiên biết nguyên nhân, tóc tai nhẹ nhàng hỏi:
“Ngủ ngon không?”
Lâm Tu đỏ mặt gật đầu, “Có.”
Hàn Lận Quân đến gần cô, xấu xa hỏi: “Làm một lần liền ngủ hai tiếng, anh làm em mệt muốn chết sao?”