Chương 600
Cha mẹ nhà họ Hàn đang nói tạm biệt, Hàn Lận Quân thấy một màn tạm biệt này sẽ không chấm dứt sớm, liền trộm kéo Lâm Tu tránh đi.
Lâm Tu bị anh kéo không thể giải thích được, “Đi đâu vậy anh?”
Hàn Lận Quân: “Tìm một nơi có thể hôn em.”
Lâm Tu: Đại Boss, anh trái lại rất trực tiếp.
Cô đang đeo một chiếc khăn và đeo khẩu trang, và người ngoài không thể nhìn thấy cô đang đỏ mặt.
Hàn Lận Quân đưa cô đến chỗ anh đỗ xe.
Lúc này đang là cao điểm ăn tối trong khách sạn, rất nhiều người đến chuẩn bị lái xe rời đi, Hàn Lận Quân cao cao chân dài, dung mạo tuấn tú, rất bắt mắt, chỉ là một khoảng cách ngắn, anh đã bị dừng lại hai hoặc ba lần để chào hỏi.
“Hàn tổng, thật sự là trùng hợp. Tối nay có thể gặp anh ở đây, ngày khác chúng ta sẽ gặp lại…”
Hàn Lận Quân tiếp tục bước đi, thản nhiên đồng ý: “Cũng
khá là trùng hơn, hôm khác sẽ nói chuyện sau , tạm biệt trước.”
“Hàn tổng, nếu biết tối nay anh ở đây, tôi sẽ …”
Hàn Lận Quân do dự nở một nụ cười, “Tôi đang vội, đi trước đây.
” Hàn …”
” Tôi rất bận, có việc cứ hẹn với trợ lý của tôi.”
Cuối cùng, tránh mặt mọi người, Hàn Lận Quân đưa Lâm Tu đến chỗ anh đỗ xe, thở dài một hơi.
Anh nhìn quanh và mừng vì mình đã tìm được một nơi vắng vẻ và yên tĩnh khi đỗ xe.
Lâm Tu cảm thấy thích thú trước sự kích động của anh và hỏi: “Anh nói chuyện với họ như thế này có thực sự ổn không?”
Giới kinh doanh giống như chiến trường, làm mất lòng mọi người là điều không tốt.
Hàn Lận Quân không quan tâm, “Những người đó không có trong danh sách mời cưới nên sẽ không ngáng đường.”
Ngụ ý bọn họ đều là hạng người tầm thường.
Anh kéo cô ra sau xe Porsche, nơi không có ánh đèn, để cô nhẹ dựa vào người, ôm lấy gương mặt thanh tú và dịu dàng cùa cô, cúi đầu hôn.
“Hừ …” Lâm Tu nhẹ nhàng rên rỉ, không chuẩn bị để anh dễ dàng thành công, chỉ có thể ngoan ngoãn ngẩng đầu, để cho anh hôn.
Sau một lúc, sự đụng chạm ngọt ngào khiến cô choáng váng, và cô không kìm được mà vòng tay qua cổ anh, đưa hai người lại gần.
Giữa những nụ hồn, hai người đều thở hổn hển, hơi thở vừa thở ra đã bị gió lạnh thổi thành làn khói trắng bay đi trong tích tắc.
Nhiệt độ rất thấp, nhưng hai người đang ân ái ái muội hoàn toàn không cảm giác được.
Hàn Lận Quân áp trán vào cô, nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng thanh tú trên khuôn mặt cô, khàn giọng nói: “Buồi tối trở về nhà có nhó’ anh không?”
Cô xấu hổ trốn từ trái sang phải nhưng không thoát được nên cô đỏ mặt làm theo lời anh: “Có.”
Cô còn dám nói không sao? Cô dám nói đại boss dám trực tiếp bắt nạt cô: “Vậy thì anh liền hôn đến khi em nhớ anh …”
Quá độc đoán! Làm sao ai đó có thể khoanh tròn người ta như thế này và kháng khàng rằng người ta phải nói rằng sẽ nhớ anh!
Cho dù … cồ thật sự nhớ …
Khi Hàn Lận Quân nghe cồ “thừa nhận”, trong lòng ngứa ngáy, vừa định hôn lại thì điện thoại trên người anh vang lên.
Hàn Lận Quân:”…” Chết tiệt, anh chuẩn bị cúi đầu!
Lâm Tu:”…” Nếu nói” sẽ” cùng ” sẽ không” đề bị hôn, vậy thì rõ ràng nói “không” là được rồi …
Hàn Lận Quân nhấc điện thoại, tư thế không thay đổi, hơi thở dồn dập hô hấp ở chóp mũi của cô: “Có chuyện gì vậy? Bọn con đang ở bãi đậu xe, mọi người ở đâu? Được rồi, con sẽ lái xe qua đó.”
Cúp điện thoại xong, khuôn mặt tuấn tú của anh căng thẳng, trông rất buồn bực nhưng bất lực, “Về nhà.”