Chương 603
Ngày hôm sau, Hàn Lận Quân vẫn đến đón cô như thường lệ, cùng đi với anh còn cỏ trợ lý Nhậm.
Có vẻ như nhiệm vụ của Trợ lý Nhậm thực sự là khuân vác, vả chuyển từng chiếc vali ra xe bên ngoài cùng với Lâm Tiến.
Chiếc xe Toyota của anh ấy cũng rất khốc, Lâm Tiến hâm mộ đứng bên cạnh nhìn, hỏi: ” Trợ lý đại ca, xa này của anh là tự mình mua sao?”
Trợ lý Nhậm:” Bằng không thì ỏ’ đâu?”
Lâm Tiến:” Làm việc nhiều năm ó thẻ tự mua được xe cho mình, thật lợi hại.”
Trợ lý Nhậm cười nhẹ nói:” Làm việc thật tốt, cậu cũng có thế.”
Lâm Tiến:” Chị gái em cũng làm được, em chắc chắn tôi cũng làm được!”
Trợ lý Nhậm mỉm cười, đóng cốp lại và đứng cùng cậu đợi Hàn Lận Quân.
Một lúc sau, Hàn Lận Quân và Lâm Tu nắm tay nhau bước ra.
Trợ lý Nhậm nói: “ Hàn tổng, nếu không có lệnh gì khác, tôi sẽ đưa hành lý đến nhà anh trước.”
Hàn Lận Quân gật đầu, “Dì Tề vẫn ở nhà tôi.”
Trợ lý Nhậm đáp ứng rồi lái xe nhanh chóng rời đi. .
Hàn Lận Quân nhìn Lâm Tiến đang ở bên cạnh, nhướng mày hỏi: “Gần đây học lái xe thế nào? ”
Lâm Tiến:” Rất tốt, thầy giáo nói 3 tháng là có thể lấy được bằng.”
Hàn Lận Quân khẽ gật đầu, “Mau đi học đi, chị em và anh cũng đi làm.”
“Tạm biệt anh rể.”
Hàn Lận Quân tiễn Lâm Tu tới cửa khách sạn, đi vòng quanh phía trước xe và mờ cửa để bảo vệ cô bước xuống.
Tại quầy lễ tân, một vài cồ gái chú ý đến chiếc xe ngay khi
họ đến cửa, và một vài người nhìn chằm chằm vào chiếc xe.
“ Hàn tổng thật dịu dàng, còn đích thân giúp quản lý Lâm mở cửa giúp cô ấy xuống xe.”
“Quản lý Lâm thật hạnh phúc
“Tồi rất muốn có một người bạn trai như vậy, không, chồng a.
” Cũng rất muốn biết Hàn tồng mỗi ngày đều đưa cho quản lý Lâm hộp toàn toàn đồ án ngon gì, hôm nào khi quản lý Lâm đi làm về đều hết hộp, hẳn là đồ àn ngon.
’’ Vào đi, đừng nói nữa! ”
Hàn Lận Quân nắm tay Lâm Tu đi vào tiền sảnh, Lâm Th đẩy anh ra hiệu nhanh chóng rời đi.
Hàn Lận Quân nhìn cô, cười, hôn lên trán cô, nói nhỏ với cô ản uống, nghỉ ngơi, làm việc, đừng quá mệt mỏi.
Lâm Tu đỏ mặt đáp lại, đi tới quầy lễ tân bấm thẻ, vẫy tay với anh lần nữa, rồi bước vào thang máy.
Nhìn thấy một vài cô gái đỏ mặt và ghen tị.
Hàn Lận Quân đứng tại chỗ, hai tay đút túi, mỉm cười nhìn bóng dáng bước đi của cô cho đến khi không còn thấy cô nữa, nhưng anh mỉm cười, khẽ liếc nhìn quầy lễ tân rồi lẳng lặng quay người rời đi.
Quầy lễ tân:”…”
Vài cô gái không dám đi ra.
Bởi vì ánh mắt của Hàn toongr…
đều là cảnh cáo!
Buổi tối theo Hàn Lận Quân trở lại lầu 18 nhà Hàn gia.
Vì tầng 16 đã được sửa sang và dùng làm phòng tân hôn nên họ vẫn ngủ ở tầng 18 trước khi cưới.
Sau khi án xong, hai người xuống lầu 16 thu dọn đồ đạc, trợ lý Nhậm cất hai chiếc vali vào phòng khách, Hàn Lận Quân có nhiệm vụ kéo hai cái vali lên phòng, Lâm Tu lấy ra từng thứ một rồi cất vào trong phòng dành cho cô một chỗ.
Hàn Lận Quân cầm bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, Lâm Tu thấy vậy vội vàng nói: “Em cũng có một bộ đồ ngủ của anh ở đây. Tối nay anh có muốn mặc một bộ mới khồng?”
Cô lấy trong khách sạn ra một bộ đồ ngủ đã được giặt và ủi từ trước, đang chò’ mang đến đây cho anh mặc.
Nhưng Hàn Lận Quân không biết, có chút kinh ngạc: “Em mua cho anh?”
Lâm Tu trải bộ đồ ngủ ra trước mặt anh, “Không phải, là do chỗ anh thường mua quần áo gửi đến, lúc anh ở lại trong khách sạn, sau đó không hiểu sao lại ném vào thùng rác, em nghĩ quá lãng phí, nên lấy về, nó đã giặt sạch rồi, anh có thể trực tiếp mặc vào. ”
Hàn Lận Quân nhận lấy, nhìn một hồi lâu, cau mày, “Tại sao anh không nhớ?”
Lâm Tu:”… đó là ngày mà Lương Oánh Oánh làm loạn.
Hàn Lận Quân giật giật mắt, lập tức ném quần áo xuống đất, vẻ mặt kinh tởm nói: “Vậy anh liền nhớ tới, không cần, vứt đi!”